NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 142

buồn nhìn ra sau khi ông bước lui về phía tôi. Không có niềm vui hay hào
hứng nào trên mặt ông khi ông đặt tay trên vai tôi, và trong thoáng chốc tôi
nghĩ ông sẽ bắt tôi đánh nhau với con của ông kia. Nhưng với bàn tay đó
ông chỉ làm một việc là dẫn tôi về nhà, nhẹ nhàng vỗ vào tôi suốt quãng
đường mà chẳng nói gì cả.

Chúng tôi chọn thuê một chiếc xe tại bãi xe Enterprise ở Los Feliz, một
chiếc xe bằng cỡ cái xe dùng trong sân golf và chỉ mạnh hơn chút đỉnh. Rồi
ba tôi đưa tôi tới tiệm hớt tóc quen của ông trong khu phố Tàu cũ kỹ, trong
một hẻm nhỏ trên đường Broadway, ở đó một ông có tóc màu cam và đeo
một sợi thắt lưng nhiều núm lướt cái tông đơ qua mái tóc tôi và cười khoái
trá về thời huy hoàng của ông ta với những ả điếm hai chục đô ở Sài Gòn.
Sau khi ông ta làm xong, tôi không chắc cái nào xấu hơn, chiếc xe Ford
mới thuê hay cái đầu mới hớt của tôi, vì nó cụt ngủn nên tôi trông cứ như
vừa bị tống khỏi quân đội. Tối hôm đó, tôi cảm được làn gió dịu nhẹ trên
da đầu mình, thổi từ Baldwin Hills tới ngưỡng cửa nhà Sam. Cô đã dọn tới
đây sau khi ly dị, một căn nhà phố trên đại lộ La Cienega, nhìn xuống một
cánh đồng đầy những cần trục giếng dầu.

“Ðây là một sai lầm,” tôi nói.

Ông gõ vào cánh cửa. “Chúng ta không gặp con bé lâu rồi, và chúng ta sẽ
chỉ nói chuyện.”

Ba tôi có nói chúng tôi sẽ có lợi thế của sự ngạc nhiên, cho dù chúng tôi ở
trên phần đất của Sam. Vì ông đang già đi, nên đây là một phần kế hoạch
của ông nhằm làm gì đó cho tôi. Ông đã quên không dự tính hoặc chuẩn bị
cho một kịch bản xấu nhất. Tuy nhiên, dù ông có nhớ, tôi cũng không tin
rằng ông có thể chuẩn bị cho thực tế rằng khi Sam mở cửa, cô ấy có thể
đang mặc một áo đầm bầu với những diềm xếp nếp của loại vải nhiễu có bề
mặt gợn sóng, khiến cái bụng u lên của cô trông như một túi piñata.
[link=#_ftn17] [17][/link]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.