NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 143

“Ồ,” cô kêu lên. Mái tóc của cô được cắt gọn giống một cậu bé tóc vàng
phụ việc trong khách sạn, chân tóc màu nâu còn lộ rõ. “Không ngờ lại gặp
hai người ở đây.”

“Em có bầu kìa,” tôi nói.

“Anh thật tử tế khi nhận thấy điều đó, Thomas. Xin chào, bác P.”

“Ồ,” ba tôi nói. “Xem con kìa.”

“Gặp được bác thật vui.” Sau lưng cô, có giọng ai đó đang nói chuyện
trong tivi đặt ở phòng khách. “Cháu không có ý thô lỗ, nhưng lẽ ra hai
người nên gọi điện trước.”

“Cha con anh chỉ chạy xe dạo chơi thôi,” tôi nói. “Rồi ba và anh nghĩ nên
ghé qua.”

Sam biết ba tôi và tôi chẳng bao giờ đi xe cùng nhau chỉ để vui chơi, nhưng
cô vẫn ra hiệu cho chúng tôi vào như thường. Tôi dự trù có một người đàn
ông khác trong nhà và đi vào một cách dè dặt, nhìn sang hai bên trước khi
bước vào. Những chồng bài kiểm tra của học sinh được xếp theo cấp lớp
trên mặt thảm xù lông dày màu xanh bơ, kế mấy cái chân mạ kền của một
sofa bọc vải giả da màu đen mà chúng tôi mua cùng nhau trong những tiệm
của người Hàn Quốc trên đường Western Avenue. “Xin lỗi vì bề bộn quá,”
Sam nói, thả người xuống sofa.

Ba tôi chiếm cái ghế bành, và tôi buộc phải ngồi ở đầu kia của sofa cùng
với cô. Tôi đụng đầu ngón chân vào một chồng bài kiểm tra, một chữ C
màu đỏ được ghi ở tờ trên cùng. “Tụi nhỏ làm bài không khá lắm ha.”

“Em nghĩ mình đang mất dần kỹ năng,” cô nói.

Người ta bảo phụ nữ có bầu thường tỏa sáng với tình yêu và kỳ vọng theo
một cách rất đẹp. Tôi luôn tưởng tượng sự tỏa sáng này là một thứ hào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.