NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 145

trí là của bạn chung nhà của cô, một thầy giáo khác mà tối nay không có ở
đây. Ba tôi trỏ miệng chai bia về phía tivi, trên nóc tivi là một ống tẩu, tạc
bằng gỗ tếch và có hình con rồng với một viên thuốc phiện trong miệng.
“Con mua cái đó ở đâu vậy?”

“Huế.” Cô gọi tên thành phố đó với dấu nhấn lên chính xác. “Nhưng không
hút gì được với nó đâu.”

“Ði Việt Nam rồi hả?” Ba với tôi hỏi cùng một lượt.

“Hè năm ngoái. Con không dạy lớp hè và thay vào đó thì đi du lịch ba lô.
Ðôi khi,” cô ngưng lại, “con gái chỉ cần một kỳ nghỉ.”

“Có nghĩ tới anh không?” Tôi hỏi.

Sam trở mình trên sofa, tách hai chân ra rồi bắt chéo lại, hai cổ chân và bắp
chân sưng phù. “Dĩ nhiên em có nghĩ tới anh.” Cô mỉm cười với tôi cứ như
tôi là một học sinh của cô. Rồi cô nhìn sang ba tôi, ông đang ngắm nghía
trần nhà phun xi măng. “Cũng nghĩ đến bác nữa, bác P.”

“Bác sẽ không bao giờ trở lại.” Ông gõ nhẹ chai bia vào bàn cà phê. “Con
không biết chính quyền mới. Còn bác thì biết.”

“Họ đâu có tệ lắm. Họ chỉ muốn sống cuộc đời của mình thôi.”

Ba tôi lắc đầu như nhấn mạnh. “Cháu là người nước ngoài. Cháu chẳng biết
gì cả. Họ lấy tiền của cháu và nói những lời tốt đẹp với cháu.”

“Có lẽ bác nên quay lại,” Sam nói lặng lẽ. “Có thể bác sẽ tìm được kết luận
thỏa đáng.”

“Bác không bao giờ trở lại đâu.” Ba tôi kéo ngón trỏ ngang qua cổ họng
của ông và phát ra một âm thanh nghẹn trong yết hầu. “Nếu bác trở lại, họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.