NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 147

chỉ được đọc qua, vì chiến tranh không cho thế hệ của ông thăm thú đất
nước của chính mình. Ông chuyền cho tôi bức chụp Sam trên một con
thuyền, đội nón cối và mặc bộ đồ thun đi bộ màu xanh nhạt hiệu North
Face mà tôi mua cho cô ấy làm quà Giáng sinh. Những vết tàn nhang của
cô đã mờ chìm vào làn da, ửng hồng vì nắng, và cô đang dựa vào một
người đàn ông có mái tóc dài màu vàng cát phủ tới vai.

“Cha đứa nhỏ đây hả?” Tôi gí ngón tay mình vào mặt người đàn ông đó.

Cô thở dài. “Ðừng ngốc vậy, Thomas.”

“Chỉ là câu hỏi thôi mà.”

“Anh đã có cơ hội, Thomas. Chúng ta đã có cơ hội.”

Ba tôi nói, “Xin lỗi,” đứng dậy, và đi ra cửa không nói một lời. Sau khi cửa
đóng lại, Sam lắc đầu và nói, “Cả hai người chẳng thay đổi chút nào.”

“Anh sẽ không nói thế nữa.”

“Anh thay đổi thế nào rồi, Thomas? Ngoài việc hớt tóc?”

“Em mới là người thay đổi.” Giọng tôi to lên. “Em thay đổi đề tài.”

“Một phụ nữ có thể có con một mình.” Giọng của cô không cao lên như
những khi chúng tôi cãi nhau, mà khẽ khàng, như thể bị đè xuống vì đứa
con chưa ra đời. “Một phụ nữ đâu cần một người đàn ông để làm cha cho
đứa con của họ, Thomas.”

“Em nói trái đất phẳng cũng được.”

“Ôi Chúa ơi.” Cô kéo dài các âm ra một cách mỉa mai, bắt chước kiểu các
học sinh nói trong lớp của cô, những đứa cô thường kể khi ăn tối. “Anh
đang sống ở thế kỷ nào vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.