NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 148

Tôi muốn hỏi cô đàn bà mà không có đàn ông, một đứa bé mà không có
cha, một cậu trai mà không có người đàn ông thì ra cái gì. “Cha nó là ai
vậy?”

“Anh chẳng có quyền gì để hỏi em điều đó cả.”

Có lẽ đó là một giáo viên khác, hoặc ai đó cô gặp trên mạng, hoặc một kẻ lạ
cùng cô uống say trong một quán rượu vào một tối nào đó. Có lẽ đó thậm
chí là một tay hướng dẫn du lịch người Việt may mắn nào đó. Ý nghĩ về
những người đàn ông khác đó khiến tôi uống phần bia còn lại, chẳng phải
vì ngon mà vì nó cho tôi một việc gì đó để làm hơn là việc ném cái chai vào
tivi. Khi tôi uống xong, Sam đứng dậy và đi ra cửa, khiến tôi chẳng có lựa
chọn nào khác ngoài việc đi theo. Chân tôi đặt trên ngưỡng cửa thì tiếng
gọi tên tôi bất ngờ khiến tôi quay lại, đầy hy vọng.

“Ðừng trở lại nữa, Thomas,” cô nói. Sau vai cô, người kể chuyện trên tivi
đang nghiêm trang nói về những đường ống dẫn của doanh nghiệp và
những nhà cai trị độc tài Nigeria. “Anh biết điều đó chẳng tốt gì cho cả hai
ta.”

Ba tôi chờ trong chiếc Ford, hút một điếu trong gói Camels tôi để lại trên
mặt bảng đồng hồ. Máy nghe nhạc bật sẵn, và bởi vì không thích âm nhạc
Mỹ, ông đã mang theo một đĩa CD ghi những bài hát buồn bã của Khánh
Ly. Ông thường nói rằng mỗi khi nghe cô này hát, ông thấy như trở lại năm
1969. Tôi chui vào xe và tắt máy nghe nhạc. Con đường trống trải và yên
ắng, ngoài tiếng xe cộ rầm rì từ phía đường La Cienega và tiếng sủa của
một con chó ở đâu đó trên đồi.

“Ðó là một ý hay,” tôi nói.

Ông ném mẩu thuốc ra khỏi cửa sổ. “Nó có nói con biết tay đó là ai
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.