NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 149

“Cô ấy không nói.” Tôi nhả thắng tay và cho chiếc Ford chạy vào con
đường, hai bên đầy những chiếc xe đậu nối đuôi nhau. Chạy được nửa con
phố, ông nói, “Dừng lại.” Chiếc Toyota của Sam nằm ngay cạnh chúng tôi,
đầu hướng xuống dốc với những bánh xe quay vào lề đường. Chiếc xe phai
màu vì mưa nắng và xám xịt, và trên khung kính sau đầy bụi ai đó đã vẽ
một khuôn mặt nhăn nhó.

“Tắt đèn đi,” ba tôi nói. Ông chờ đến khi tôi tắt đèn xong rồi móc con dao
Swiss Army ra và bước khỏi xe. Sau khi đi một vòng quanh chiếc Toyota,
ông quỳ xuống và tì cánh tay trái vào bánh xe bên phía tài xế, con dao trong
tay phải của ông. Ông thọc mạnh con dao vào bánh xe, vạch lưỡi dao cụt
ngủn vào lớp cao su trong nhiều giây cho đến khi vết rạch dài cả tấc. Nếu
con dao có phát ra âm thanh khi nó được rút khỏi vỏ xe thì tôi cũng không
nghe thấy.

Khi lặp lại động tác đó với ba bánh xe kia, ông gập con dao lại, đứng dậy,
và xem xét chiếc xe với hai tay chống nạnh. Tôi ngoảnh nhìn qua vai, hai
đầu đường, nhưng hè phố vắng hoe, và tuy một số cửa sổ sáng lên với ánh
xanh của tivi, nhưng không có ai nhìn ra đường. Khi tôi quay nhìn lại chỗ
chiếc Toyota, ba tôi đã biến mất, và trong thoáng chốc tôi nghĩ ông đã bỏ
chạy. Nhưng rồi ông hiện lên trong tầm nhìn của tôi từ phía bên kia của
chiếc Toyota, một cục đá bằng cỡ trái bưởi trong tay ông. Ông giơ cục đá
khỏi đầu, ngưng lại để giữ vững thăng bằng, và rồi ném nó vào chiếc xe,
đẩy cả người ông theo nó. Tấm kính chắn gió rạn nứt và thụng vào do cú va
chạm, nhưng lớp kính lõm vào ấy không vỡ ra, giữ yên cục đá khi âm vang
dội khắp ngọn đồi.

Khi ông chui vào xe, tôi nói, “Ba thiệt là điên, ba biết không?”

“Lái đi.” Ông nói qua hàm răng nghiến lại. “Ðừng bật đèn cho đến khi tới
chân đồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.