NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 151

“Vậy lừa dối má là đúng sao?” Xa xa ở phía trước, những ngọn đèn rải rác
của các cao ốc trong khu trung tâm sáng lấp lánh. “Ðưa má xuống mồ theo
kiểu ba làm là đúng sao? Ba tin mình đã làm điều đúng hả?”

Ba tôi thở dài theo kiểu ông vẫn thở vào mọi buổi sáng lúc tôi còn nhỏ, khi
ông bước vào phòng khách và thấy chúng tôi còn ngủ, hoặc giả bộ đang
ngủ, hy vọng ông có thể quên việc lôi chúng tôi ra khỏi giường. Tôi chờ
ông kéo tai tôi hoặc bất ngờ đấm tôi vì đã nói như thế, nhưng ông không
làm vậy. Ông giữ im lặng cho đến khi chúng tôi chạy qua khu trung tâm,
rồi ông nói, “Ba chưa bao giờ yêu má con.”

“Con không muốn nghe điều đó.”

“Nhưng ba nể má con,” ông tiếp tục. “Bà ấy biết giữ bổn phận. Bà ấy là
phụ nữ tốt. Ông nội chọn bà ấy cho ba bởi vì bà ấy đức hạnh, cho dù ông
nội biết ba yêu người khác. Và đó là lý do tại sao ba không bao giờ chọn vợ
cho con. Ba muốn con tìm được người phụ nữ con yêu.”

“Ðừng nói thế về con.”

“Còn nói về ai khác đây?”

Ông tiếp tục nhắm mắt lại, và từ khu trung tâm tới căn hộ, chúng tôi không
nói gì nữa. Khi vào đến phòng ngủ của ông, tôi phải giúp ông cởi áo và
nằm xuống, ôm vai ông trong khi ông ôm cổ và đầu mình. Tôi thấy vết sẹo
cỡ tấc rưỡi trên ngực ông mà tôi đã thấy mấy lần hồi còn nhỏ, sau khi ông
ra khỏi buồng tắm với cái khăn quấn quanh bụng. Vì ông chẳng bao giờ nói
với chúng tôi về những việc ông đã làm trong chiến tranh, nên chúng tôi
dựng lên những chuyện về việc ông bị bắn qua ngực, hoặc bị ông chồng
của cô tình nhân nào đó đâm một nhát. Vết sẹo là một tia chớp đỏ sống
động trong ký ức của tôi, vắt xéo giữa xương ức với nơi tim ông, nhưng
trong ánh sáng lờ mờ của buồng ngủ, nó chỉ là vệt dây kéo màu hồng giữ
lớp da bèo nhèo, chảy xệ trên lồng ngực ông lại với nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.