NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 150

Tôi chờ đến khi quẹo góc đường rồi mới bật đèn xe và tăng tốc. “Con hết
biết ba luôn.” Tôi đập nắm đấm vào tay lái. “Con không hiểu sao có người
lại làm việc như vậy.”

“Nó sẽ kết tội bọn da đen.”

Mọi chiếc xe quanh chúng ta đều có người lái da đen.

“Con không muốn nói điều đó.”

“Thế sao con không nói gì đi?” Ba tôi ngả đầu vào khối nệm kê đầu và
nhắm mắt lại. “Lẽ ra con nên hạ kính xuống và chặn ba lại. Con có thể bấm
còi, kéo người ta ló ra cửa sổ.”

Chúng tôi chạy qua những cần trục giếng dầu, hiện rõ như những cái bóng
có hình dạng của mấy con bồ nông khổng lồ đang làm tổ. Cho đến khi Sam
dọn tới Baldwin Hills, tôi không hề biết Los Angeles có cả dầu lửa. Nhưng
tôi độ chừng chỗ nào trên thế giới cũng tìm được dầu, giống như sự giận dữ
và nỗi buồn. Người ta chỉ cần biết nhìn vào chỗ nào đó là thấy. “Chưa từng
có ai nói với ba điều gì ngăn được ba tránh đừng làm điều gì đó ba muốn.”

“Ấy là vì ba tin vào mọi việc ba làm.” Chiếc xe chạy qua chỗ nhô cao trên
đoạn dốc vào đường cao tốc Santa Monica, và ông chửi thề, chặn bàn tay
vào cổ cứ như một viên đạn vừa sượt qua.

“Có chuyện gì vậy?”

Ông mở mắt ra. “Ba nghĩ mình bị rách cơ.”

“Ba bị vậy là phải rồi.”

“Con không biết được phải với trái đâu.” Không có dấu vết giận dữ trong
giọng nói của ông. “Cách duy nhất mà một người đàn ông phân biệt được
phải với trái là khi hắn phải lựa chọn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.