NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 153

“Bọn nhóc quỷ đó còn để lại cho ba một món quà.” Ông cười khùng khục
và cho tôi xem một máy nghe nhạc rẻ tiền tháo ráp được trong lòng bàn tay
ông, cử động của ông cứng và sượng do cái cổ bị đau. “Ba nghĩ chắc tụi nó
không ưa máy thu thanh.”

“Chắc cái máy nghe nhạc đó cũng là đồ ăn cắp.”

“Nếu cảnh sát không phiền gì với nó thì ba cũng không luôn.”

Sau khi ông ra ngoài mang theo máy hút bụi và giẻ để lau chùi chiếc xe, tôi
còn lại trong nhà với Mimi. Bà ngồi ở mép của tấm nệm ngủ trên sàn kiểu
Nhật, mặc bộ đồ thể thao lụa tím với đôi giày vải màu trắng sạch sẽ, tay
khoanh trước bụng khi bà mỉm cười với tôi. Nắng sớm soi qua cửa sổ
phòng khách phản chiếu trên mặt lụa và rọi sáng bà trong quầng bụi bốc lên
từ tấm nệm. Nhìn thấy bà bên cạnh ba khiến tôi nghĩ có lẽ rốt cuộc Sam đã
lựa chọn đúng. Có lẽ khi ly dị tôi, cô đã nghĩ tới ba và má tôi. Có lẽ lúc đó
cô đã biết điều mà bây giờ tôi mới biết, rằng lẽ ra họ đừng nên lấy nhau. Sự
thật trong chuyện này là ở chỗ ba với má tôi lẽ ra phải lấy những người
khác, cho dù, trong trường hợp đó, tôi chắc chẳng hề ra đời.

“Ðôi khi tôi thấy tội cho cảnh độc thân nhà cậu,” bà nói.

“Kìa Mimi.”

“Người giúp việc của tôi làm rất tốt,” bà nói tiếp. “Bà ấy đang tìm chỗ làm
thêm trong trường hợp cậu cần người lau dọn.”

“Dì Mimi,” tôi nói. Vị đắng của cà phê giúp tôi nhận ra đầu óc mình tẻ nhạt
làm sao.

“Bà ấy nấu ăn cũng gần bằng tôi.”

“Dì biết ông ấy sẽ lừa dối dì, phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.