NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 155

“Cái xe của tôi!” Cô đứng trụ ngay giữa phòng khách để đối mặt tôi. “Tôi
mất cả ngày hôm qua để đưa nó đi sửa. Làm sao anh làm vậy được? Làm
sao?”

Cái áo khoác bảo vệ trực đêm của tôi được quăng vào chiếc ghế dựa cạnh
cửa ra vào, và trong túi áo ngực là phong bì đầy tiền mặt mà tôi vừa rút ở
ngân hàng trong giờ nghỉ ăn trưa hôm qua. Kế hoạch của tôi là nhét phong
bì không ghi gì cả ấy vào dưới khe cửa nhà cô tối nay. Tôi lấy cái phong bì
ấy ra khỏi túi áo và đưa cho cô.

“Cái gì vậy?” cô hỏi, hai tay khoanh lại trên cái bụng bầu.

“Nó đủ để trả tiền sửa xe.”

Sam nhìn cái phong bì một lát và ngần ngừ. Tôi cố đứng im. Nếu tôi mà
vung vẩy phong bì hay nói một lời nữa, cô sẽ từ chối nó và rủa sả tôi khi đi
ra. Trong khi cô đang cố quyết định, hình ảnh cái khoen bụng và lớp da
bụng căng, mượt ở đó của cô khiến tôi nhìn sững. Tôi tự hỏi cô đặt tên cho
đứa bé chưa, nếu cô đã biết giới tính của nó, và nhất là cô đã báo cho người
đàn ông sẽ là cha đứa bé biết chưa.

“Khi tôi thấy việc anh đã làm với cái xe, một phần trong tôi muốn giết anh
luôn,” Sam nói, cầm lấy phong bì. “Nhưng một phần khác lại nghĩ rằng anh
quan tâm theo một kiểu kỳ lạ, lóng ngóng hoàn toàn của riêng anh.”

Tôi bước tới và đặt tay lên bụng cô.

“Chủ yếu tôi vẫn muốn giết anh,” cô nói, nhíu mày.

Tôi ép sát hơn và đặt luôn tay kia trên bụng cô, cái rốn và khoen bụng nằm
giữa hai bàn tay tôi. Tôi chờ đứa bé đạp hay trở mình trong tử cung, và khi
không có gì xảy ra, tôi quỳ xuống và áp tai vào bụng Sam. Có một sinh linh
ẩn trong đó, một sinh linh mà nếu tôi giữ được nó trong đôi tay mình thì
gần như chẳng có trọng lượng gì cả. Khi tôi lên tiếng, nó dịu nhẹ đến nỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.