NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 156

chỉ có kẻ lạ cuộn mình đằng sau cái khoen bụng kia mới nghe được. Rồi tôi
nói lại lần nữa, lớn hơn: “Anh có thể làm cha.” Cảm thấy bàn tay Sam nắm
vai mình, tôi nói lại lần thứ ba, chỉ để cả hai đều nghe rõ.

“Ðứng dậy đi, Thomas,” cô ấy nói, cái bụng cô đệm giữa hai chúng tôi.

“Anh biết mình đang nói gì không?” cô hỏi. “Anh có biết gì về việc anh
đang làm không?”

“Anh tuyệt đối chẳng biết gì cả,” tôi nói. Sam cắn môi và nhìn xuống,
nhưng cô không lui ra. Tôi thấy một mẩu gồm ba đốm đồi mồi ở xương
hàm của cô. Chúng chưa có mặt ở đó năm ngoái, khi chúng tôi soạn ra thỏa
thuận ly dị với giấy trắng mực đen, không có luật sư mà có một chai rượu
vang. Tôi dò theo bờ dốc trên má cô tới xương hàm, nơi mấy đốm đồi mồi
xếp hàng như những chấm trên con súc sắc. Một tấm ván sàn cọt kẹt trong
phòng của ba tôi báo hiệu rằng ông đã rời giường và rõ ràng đang đứng tựa
vào cửa. Sam với tôi quay đầu về phía âm thanh đó, nhưng không nghe
thấy gì thêm. Ông đang chờ, giống bọn tôi, những điều sắp xảy ra.

Chú thích:

[16]Solitaire: trò chơi bài dành cho một người. (BT)

[17] Piñata: túi vải hay giấy, hoặc bình gốm, đựng kẹo hay đồ chơi được
treo cao cho trẻ con đập để lấy quà trong đó. (ND)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.