NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 144

quang, nhưng thứ tỏa ra từ khuôn mặt hum húp của Sam chỉ phản chiếu
một vẻ đờ đẫn của dầu và mồ hôi. “Em không còn sinh động trong lớp như
mọi khi nữa,” cô nói tiếp. “Nó lây lan qua học sinh.”

“Thầy cô giáo thì phải làm gương mà,” ba tôi nhận xét.

“Thì bác vẫn luôn nói thế, bác P.” Cô nhắm mắt lại một lát, cứ như mệt
mỏi. “Nếu thích bia, hai vị có thể tự lấy. Mỗi khi đứng dậy chắc em phải
nhờ tới cái cần cẩu.”

“Em có bia hả?” tôi hỏi.

“Ðể dành sẵn cho khách.”

Chúng tôi lẽ ra phải từ chối theo phép lịch sự, nhưng ba tôi lập tức vào bếp
lấy bia. Sam đặt hai tay lên bụng và nhìn tôi không chút cảm giác gì. “Anh
sống thế nào, Thomas?”

“Làm việc. Rồi ngủ.”

“Em cũng vậy.”

“Ba đã dọn tới ở chung với anh.”

Cô bật cười. “Vậy chắc thú vị lắm. Ai lo nấu nướng?”

“Dĩ nhiên, ba anh là đầu bếp.” Ba tôi trở ra với hai chai bia, một tô bánh
quy xoắn, và một ly nước. “Bậc thầy mì gói.”

“Cám ơn, bác P,” Sam nói khi ba tôi đưa cho cô ly nước. “Em cần giải bớt
nhiệt. Em đang bị một đợt bốc hỏa.”

Chúng tôi rơi vào im lặng và xem chương trình trên tivi, về sự tàn bạo của
những cách làm trong ngành chế biến thịt. Khi ba tôi phá vỡ im lặng và
khen ngợi cô về ngôi nhà, Sam giải thích rằng phần lớn những món trang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.