NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 136

máy, tôi chẳng nói gì cả, chờ xem cô ấy sẽ nói “A lô?” mấy lần trước khi
gác máy.

Cô ấy là một phụ nữ kiên nhẫn, nhưng sự kiên nhẫn đã cạn kiệt vào năm
ngoái, khi cô ấy ba mươi bốn tuổi. Chúng tôi đã đến nhà hàng Palms Thai
trên đường Hollywood để mừng sinh nhật của cô, vì cô là người hâm mộ ca
sĩ Thai Elvis nhảy điệu shimmy và sáng lấp lánh trên sân khấu trong trang
phục thay đổi hằng đêm. Tối đó, anh ta mặc bộ đồ màu vàng bóng nhẫy
kiểu phụ nữ khi hát một phiên bản tàm tạm của bài ( Let Me Be Your)
Teddy Bear, thỉnh thoảng lại đẩy cặp kính nhuộm hồng trên sống mũi bằng
một ngón tay đeo nữ trang.

“Em muốn có con, Thomas.” Sam vuốt một sợi tóc dài ra sau tai, gần như
bẽn lẽn. “Và em muốn có con với anh.” Sợi tóc được nhuộm tím, trong khi
phần còn lại của mái tóc vẫn là màu nâu tự nhiên. Một hạt kim cương bằng
cỡ đầu cây đinh ghim lấp lánh trên cánh mũi trái của cô, và những mẫu tự
tên tắt của tôi được xăm bằng mực xanh trên cổ tay phải của cô, dùng để
nhắc nhớ đến tôi mỗi khi cô xem đồng hồ như cô ấy nói. Vì lý do nào đó
tính cách nổi loạn của cô đã thu hút ba tôi, đến mức sau khi hai đứa tôi ly
dị, ông ấy nói tôi mới là kẻ đáng trách.

“Anh không biết mình đã sẵn sàng chưa,” tôi bảo Sam. Ðây không phải lần
đầu chúng tôi nói đến chuyện này. “Anh không biết anh có tốt với trẻ con
không.”

“Vượt qua chuyện đó đi, Thomas. Anh sẽ không trở nên như cha anh đâu.”

Ba tôi là người mà trong gần chục năm, đánh thức tôi và mấy anh em trai
trên cái sofa giường tại nhà lúc bình minh để tập thể dục với ông. Chúng tôi
hít đất với đứa em gái nhỏ ngồi trên lưng, và tập nằm rồi ngồi bật dậy với
cuốn từ điển Webster trên ngực. Chúng tôi chạy qua một đoạn chướng ngại
gồm những vỏ xe cũ trong sân sau và dùng một nhánh sồi làm thanh xà
đơn, căng sức mình và càu nhàu cho đến khi buông tay rời khỏi cành cây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.