NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 160

“Ðó là thứ giá ngu ngốc.”

“Bỏ qua giá cả thì đây là nhà hàng tốt,” Vivien nói. Giọng chị nghe đầy uy
quyền, cái kiểu mà chắc chị vẫn dùng trong phòng khám bệnh ở Chicago.
Không phải lần đầu, Phương tưởng tượng mình ở vị trí của chị ấy, mặc áo
khoác trắng trong căn phòng màu trắng, nhìn ra bức tường nhiều cửa sổ qua
màn tuyết trắng. “Em nghĩ sao?” Vivien đụng vào đầu gối cô. “Hơi quá với
em hả?”

“Không hề!” Phương hy vọng cô bộc lộ một vẻ tự tin và thoải mái, không
giống mấy đứa em. Hạnh và Phúc chẳng nói gì, mấy cuốn thực đơn bọc lụa
đẹp hơn bất kỳ cuốn sách giáo khoa nào chúng từng có. “Em có thể quen
dần với chuyện này.”

“Như thế là đúng.”

Các khách ở bàn bên cạnh đứng dậy, và trên đường đi ra, hai người trong
bọn họ dừng lại bên Phương, cô tóc nâu chụp hình nhạc công đang chơi
đàn tam thập lục. “Họ cứ như bướm vậy,” cô ta nói với giọng Úc, liếc nhìn
hình trong máy ảnh. Trộm nghe họ, Phương thấy nhẹ nhõm vì mình không
phải là chủ đề thu hút họ. “Thật nhỏ nhắn và thanh nhã.”

“Tôi dám chắc họ chẳng bao giờ lo nghĩ về những món họ ăn.” Người bạn
của cô ta mở hộp trang điểm để xem lại thỏi son. “Mấy bộ đồ đó trông cứ
như được khâu vào người họ.”

Ðêm từng đêm, Phương đã quan sát những thói quen của các du khách
giống thế này, bằng tốt nghiệp Sinh học của cô như trở nên vô nghĩa khi cô
vừa mở cánh cửa nhà hàng Nam Kha vừa cúi đầu chào khách. Sau khi đến
dùng bữa với những món ăn dân dã được bày biện trang nhã, những người
khách dễ dàng có ấn tượng với nghệ thuật điêu khắc Chăm, những tấm liễn
chữ Hán treo trên tường, và với chính Phương, cô gái có thân người mảnh
mai và nhỏ nhắn trong tấm áo dài vàng vừa khít. Ðôi khi khách cũng xin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.