NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 163

“Mình đi Ðầm Sen được không?” Hạnh nói. Phúc hăng hái gật đầu.

“Ðó là cái gì?” Vivien lại rót thêm vang.

“Một công viên giải trí,” Phương nói. Cô đang uống nước chanh, giống như
má với hai đứa em. “Không xa lắm.”

“Chị từng làm trong một công viên như vậy hồi mười sáu tuổi,” Vivien nói.
“Ðó là một mùa hè điên loạn.”

“Mình để dành vụ Ðầm Sen cho lần sau đi,” ông Lý nói. “Vì con đã thấy
chỗ em con làm, để mai ba dẫn con đi theo một trong những tour tham quan
của ba.”

“Trăm phần trăm.” Vivien nâng ly của chị lên, dùng lại câu mời cùng uống
mà ông đã dạy chị.

Ông cụng ly với chị, nhìn âu yếm mấy đứa con trai, rồi nói, “Mấy con là
thế hệ may mắn.”

“Con không chắc tụi con may mắn như vậy,” Phương nói.

“Con chẳng bao giờ trân trọng những thứ mình có.” Cha cô vẫy tay về phía
bữa ăn và Phương siết chặt ly của mình, chuẩn bị nghe những câu chuyện
về cha mẹ cô một lần nữa. “Con muốn nói về xui rủi hả? Sau khi người Mỹ
bỏ chúng ta và chính quyền mới tống ba vào trại lao động cải tạo, bọn ba ăn
khoai mì với rễ cây để sống. Có mọt trong gạo, thứ được nấu thành cháo
loãng. Người ta mắc bệnh lỵ, sốt rét hay sốt xuất huyết y như cảm cúm
thông thường rồi cứ thế mà chết thôi. Bọn ba còn có máu cho đỉa vắt nó hút
thì cũng lạ đấy.”

“Ở nhà thì cũng đâu khá gì hơn,” bà Lý phụ họa. “Sau chiến tranh má bán
mọi thứ để sinh sống. Cái máy may. Cái máy hát ông cho tôi, rồi mớ đĩa hát
luôn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.