NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 165

đang ép mình vào những chiếc ghế ngồi lót nệm mỏng dính và làm giàu
cho công ty của ba họ. Rồi, bị chìm trong thời tiết ẩm từ khi bước ra khỏi
chiếc xe buýt máy lạnh ở Bến Ðình, Vivien chỉ còn nước làu bàu rằng đây
không giống với ý niệm của cô về một cuộc vui.

“Chị thậm chí không thích cắm trại,” Vivien nói khi chị em nối bước sau
những du khách khác, lần bước quanh co qua những cây khuynh diệp và
bụi tre nơi người ta bảo tồn hệ thống địa đạo huyền thoại của Củ Chi. “Chị
thích thương xá hay viện bảo tàng hơn, nhưng ngay cả viện bảo tàng ở đây
cũng không có máy lạnh.”

“Ba muốn chị thấy ông khi làm việc.” Phương nói một cách kiên nhẫn. “Ba
làm việc gì cũng giỏi.”

“Ðừng kể với ba những điều chị nói nghe, được không? Chị không muốn
làm tổn thương cảm xúc của ba.”

“Vậy là mình có một bí mật he?” Phương đùa.

“Chị em thì phải có bí mật chứ,” Vivien nói. “Ô Chúa ơi. Cái gì vậy? Ba
mươi bốn độ à?”

“Cũng không tệ quá đâu. Trời thậm chí chưa nóng tới cỡ đó.”

“Chị bị chích rồi. Chị cảm thấy mà. Coi chân chị nè!”

Bắp chân và đùi của Vivien đầy những chỗ sưng mờ nhạt của những vết
cắn còn mới và những đốm đỏ của những vết chích gây khó chịu. Là một
bác sĩ nhi khoa và lữ hành dày dạn, nhưng Vivien tỏ ra thiếu khả năng
chăm sóc thân thể mình đến mức đáng thương. Trong khi Phương đeo găng
che cánh tay và vớ bên trong lớp quần jean, cô chị chỉ mặc áo thun lộ cả
dây áo ngực và chiếc quần đôi lúc ngắn đến độ lộ ra phần lưng và sợi lọt
khe của quần lót. Mặc dù để da trần, Vivien lại quên dùng thuốc chống
muỗi và phàn nàn mỗi khi trời nóng, mà tình trạng đó, theo chị, xảy ra gần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.