NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 17

Anh ấy nhìn tôi với đôi mắt vốn sẽ không bao giờ khô héo dù chúng vẫn
mở thao láo. Má tôi sai rồi. Anh ấy đã thay đổi, bằng chứng là đôi mắt đó,
được giữ gìn trong nước biển lâu đến mức chúng sẽ mở to mãi mãi.

“Mày cũng chết rồi,” anh nói. “Có điều mày không biết thôi.”

Tôi nhớ lại lần nói chuyện với Victor. Ðêm nọ lúc mười một giờ, một câu
hỏi chợt hiện ra với tôi cấp bách đến độ tôi gọi điện cho ông, biết chắc rằng
ông còn thức. “Phải, tôi tin có ma,” ông nói, không ngạc nhiên khi nghe tôi
hỏi. Tôi có thể thấy ông ngồi cuộn mình trên ghế, cái đầu rực lên trên thân
thể như tượng sáp, cứ như ông được thắp sáng bằng ký ức về vụ tai nạn
máy bay vốn đã cướp đi sinh mạng của cả gia đình ông. Khi tôi hỏi liệu ông
có bao giờ thấy ma chưa, ông trả lời, “Thấy hoài. Khi tôi nhắm mắt, vợ con
tôi hiện ra giống như họ còn sống. Khi mở mắt, tôi sẽ thấy họ thoáng hiện
nơi khóe mắt. Họ vụt đi và biến mất trước khi tôi kịp nhìn. Nhưng tôi vẫn
ngửi thấy họ, mùi nước hoa của vợ tôi khi cô ấy đi ngang qua, dầu gội trên
mái tóc của đứa con gái, mồ hôi trong những cái áo Jersey [3]của con trai
tôi. Và tôi có thể chạm vào họ, con trai tôi lướt bàn tay nó trên bàn tay tôi,
vợ tôi thở vào cổ tôi theo kiểu cô ấy thường làm trên giường, con gái tôi
bấu vào đầu gối tôi. Và sau cùng, tôi còn nghe được hồn ma nữa. Vợ tôi
dặn kiểm tra lại chìa khóa trước khi rời nhà. Con gái nhắc đừng để cháy
bánh mì nướng. Con trai muốn tôi gom lá khô để nó nhảy vào đó. Họ còn
hát bài chúc mừng sinh nhật cho tôi nữa.”

Sinh nhật của Victor là vào hai tuần trước, và cảnh bữa đó mà tôi tưởng
tượng – ông ngồi trong bóng tối, mắt nhắm lại, lắng nghe những âm vang
của những buổi sinh nhật đã qua – trở thành phần mở đầu cho hồi ký của
ông.

“Ông không sợ ma sao?” Tôi hỏi.

Trong nín lặng, nghe rõ cả tiếng nhiễu sóng rin rít.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.