NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 18

“Cô đâu có sợ những thứ cô tin,” ông nói.

Tôi cũng viết điều này trong hồi ký cho ông, tuy tôi không hiểu hết ý nghĩa
của nó.

Giờ tôi đã hiểu. Thân thể tôi siết cứng lại khi tôi khóc thổn thức không xấu
hổ và không sợ hãi. Anh tôi nhìn tôi tò mò khi tôi khóc cho anh và cho tôi,
cho biết bao năm chúng tôi có thể sống cùng nhau mà không được, cho mọi
lời lẽ không bao giờ được nói ra giữa má tôi, ba tôi, với tôi. Phần lớn nhất,
tôi khóc cho những đứa con gái khác vốn đã biến mất và không bao giờ trở
lại, trong đó có tôi.

Vài tháng sau đó cuốn hồi ký của Victor được xuất bản và bán khá chạy.
Nó cũng nhận được nhiều phản hồi tích cực từ giới phê bình. Tên tuổi tôi
không hề xuất hiện trong đó, nhưng danh tiếng nhỏ bé của tôi lớn hơn được
một chút trong giới viết thuê. Ðại diện của tôi gọi điện đề nghị tôi viết một
hồi ký khác với điều kiện hậu hĩ hơn, câu chuyện về người lính mất hết tay
chân khi cố gỡ một trái mìn. Tôi từ chối. Tôi đang viết một cuốn tự truyện
cho mình.

“Tập truyện ma hả?” giọng bà ấy lộ vẻ tán thành. “Tôi bán được đó. Người
ta khoái cảm giác hoảng sợ.”

Tôi không nói với bà rằng tôi không mong muốn làm kinh hãi người sống.
Không phải hồn ma nào cũng muốn trả thù và gây thương tổn. Những con
ma của tôi thuộc loại lặng lẽ và rụt rè giống như anh tôi, cũng như những
hồn ma buồn rầu hiện về trong những câu chuyện của má tôi. Chính má tôi,
chuyên gia về ma, đã bảo rằng anh tôi sẽ không trở lại. Anh ấy đã biến mất
khi tôi quay lưng lại phía anh, thò tay lấy hộp khăn giấy. Chỉ còn lại một
chỗ lõm trên sofa chỗ anh đã ngồi, chạm vào thấy lạnh. Tôi lên lầu để đánh
thức bà, và sau khi đặt ấm nước pha trà lên bếp, bà ngồi xuống bàn với tôi
để nghe chuyện anh Hai ghé thăm. Sau khi đã khóc thương anh ấy biết bao
năm, bây giờ bà không khóc nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.