NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 21

NGƯỜI TỊ NẠN

Việt Thanh Nguyễn

www.dtv-ebook.com

Dịch Giả: Phạm Viêm Phương

Kẻ Thứ Ba

Kế hoạch của Liêm là lặng lẽ đi qua đám đông chờ đợi sau khi rời máy bay,
nhưng cậu lại thấy mình ngần ngừ ở cổng, bồn chồn lướt nhìn những khuôn
mặt lạ. Một tay cậu cầm túi xách thể thao, tay kia nắm chặt mẫu đơn nhận
từ Lindemulder, người đàn bà đeo kính gọng sừng ở văn phòng tị nạn. Khi
tiễn cậu lên đường ở phi trường San Diego, bà nói rằng người bảo trợ, ông
Parrish Coyne, sẽ chờ cậu ở San Francisco. Chuyến bay ấy mới là cuộc du
hành thứ nhì của cậu theo đường hàng không, và cậu đã trải qua nó với việc
hết vò nát rồi vuốt thẳng một cái túi bánh quy rỗng ruột, cho đến khi người
ngồi cạnh hỏi rằng cậu có thể vui lòng đừng làm thế nữa không. Phép xã
giao Mỹ làm cậu rối trí, vì người Mỹ đôi khi có thể rất lịch sự, nhưng lúc
khác lại khá thô bạo, xô đẩy vượt qua cậu như họ đang làm lúc này khi vội
vã xuống khỏi phi cơ. Áp lực kéo dài trong lỗ tai còn làm cậu bối rối hơn
nữa, khiến cậu khó mà hiểu kịp thứ tiếng Anh bị méo đi qua hệ thống loa
phóng thanh. Cậu đang tự hỏi xem mình có bỏ sót điều gì quan trọng không
thì nhận ra người đàn ông hẳn là Parrish Coyne, đứng ở phía sau đám đông
và đang giơ lên một tấm bảng với chữ MR. LIEM được in ngay ngắn bằng
mực đỏ. Hình ảnh này gần như khiến Liêm chìm trong cảm giác nhẹ nhõm
và biết ơn, vì trước đây chưa từng có ai gọi cậu là “mister”.

Parrish Coyne khoảng độ trung niên và, ngoại trừ mái tóc hoa râm cột đuôi
ngựa, trông rất chỉn chu, đôi mắt sâu xanh lơ, sống mũi thẳng, thanh mảnh.
Ông đội mũ phớt màu nâu và mặc một áo khoác da đen, không cài nút để lộ
một cái bụng bề thế. Liêm rụt rè tiến về phía ông ta, nhưng trước khi Liêm
kịp mở miệng, ông đã phát âm tên cậu hai lần. “Li-am, chắc vậy phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.