NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 22

không?” Parrish nói với giọng Anh khi ông siết tay Liêm và phát âm sai tên
cậu, với hai âm tiết thay vì một. “Li-am, phải không?”

“Phải,” Liêm nói, phỏng đoán rằng ai cũng nhận ra vẻ ngoại quốc của cậu.
“Tôi đây.” Cậu định chỉnh lại cách phát âm của ông ấy, nhưng chưa kịp làm
thế, Parrish đã bất ngờ ôm lấy cậu, khiến cậu phải miễn cưỡng vỗ vỗ vào
lưng ông, biết rõ những người khác đang nhìn họ và thắc mắc, rõ ràng thế,
về mối quan hệ của họ. Rồi Parrish bước lui lại và nắm chặt vai cậu, nhìn
cậu chăm chú đến nỗi khiến cậu ngượng, vì cậu không quen trở thành đối
tượng bị xem xét kỹ lưỡng như thế.

“Nói thật,” sau cùng Parrish phát biểu, “Tôi không ngờ trông cậu đẹp như
vậy.”

“Vậy sao?” Liêm chỉ mỉm cười và không nói gì thêm. Cậu không chắc là
mình nghe chính xác, nhưng cậu đã học được cách im lặng chờ thời trong
những tình huống như thế này, chỉ dựa vào những từ đơn âm cho đến khi
cuộc đối thoại làm mọi thứ sáng rõ hơn.

“Thôi đi,” chàng thanh niên đứng cạnh Parrish nói, cũng với giọng Anh.
“Ông đang làm cậu ấy lúng túng đó.” Ðến lúc đó áp lực trong tai Liêm đột
nhiên biến mất, và những âm thanh bức bối của nhà ga lại trở nên to và rõ
như bình thường.

“Ðây là Marcus Chan,” Parrish nói, “Bạn tốt của tôi.”

Nhìn Marcus có vẻ vào khoảng hăm mấy, lớn hơn Liêm chỉ vài tuổi, cậu
vừa tròn mười tám mùa hè này. Nếu nụ cười của Marcus có vẻ hơi khinh
khỉnh khi chìa tay ra thì Liêm cũng khó mà trách anh ta được, vì so với
Marcus, cậu thiếu sót nghiêm trọng về mọi mặt. Ngay cả hàm răng của cậu
cũng ố vàng thấy rõ so với màu trắng của hàm răng Marcus. Với dáng
người thẳng và cái đầu hơi ngửa ra sau, Marcus có tư thế của một người
đang chờ hưởng một di sản, trong khi ý thức về món nợ của Liêm khiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.