NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 23

cậu vừa đi vừa nhìn xuống, cứ như đang tìm bạc cắc. Vì thấp hơn cả
Marcus lẫn Parrish nên cậu buộc phải ngước lên khi nói, “Thật vui khi
được gặp ông.” Chỉ do bồn chồn, tay Marcus vẫn nắm tay cậu, cậu nói
thêm, “San Francisco số một.”

“Thật dễ thương,” Marcus nhẹ nhàng buông tay cậu ra. “Thế cái nào là số
hai?”

“Thôi nào.” Parrish nhíu mày. “Sao không phụ một tay và xách giùm cái túi
của Li-am đi?”

Marcus mang túi xách và đi theo sau, Parrish nắm khuỷu tay Liêm dẫn cậu
ra khỏi nhà ga. “Có vẻ quá ngợp với cậu,” Parrish nói, vung tay như muốn
ám chỉ các đám đông, cả cái nhà ga, và chắc hẳn là toàn San Francisco.
“Tôi chỉ có thể tưởng tượng nơi này có vẻ lạ lùng đến thế nào. Từ Anh qua
đây là cả một cú sốc văn hóa với tôi.”

Liêm liếc nhìn Marcus qua vai mình. “Anh cũng từ Anh qua hả?”

“Hồng Kông,” Marcus đáp. “Cậu có thể coi tôi là dân Anh danh dự.”

“Dù thế nào,” Parrish nói, siết nhẹ khuỷu tay Liêm và cúi đầu xuống để nói
riêng vào tai cậu, “cậu chắc phải có một thời gian đã đời ở đó.”

“Không, không tuyệt lắm đâu.” Liêm nói với vẻ thờ ơ, tuy rằng viễn cảnh
phải kể lại câu chuyện của mình một lần nữa khiến cậu khiếp đảm. Trong
bốn tháng kể từ khi rời khỏi Sài Gòn, cậu đã bị hỏi đi hỏi lại về câu chuyện
của mình, bởi các lính thủy, dân thủy quân lục chiến, và nhân viên xã hội,
những câu hỏi của họ dần trở nên quá dễ tiên đoán. Vụ đó ra sao? Cậu cảm
thấy thế nào? Như thế không buồnquá sao? Ðôi khi cậu nói với những kẻ tò
mò rằng những gì đã xảy ra là cả một câu chuyện dài, nhưng điều đó chỉ
thôi thúc họ muốn được nghe kể ngắn gọn hơn. Cậu kể lại chính phiên bản
được biên tập này khi Marcus lái xe xuyên qua tòa nhà đậu xe, ra đường lộ,
và vào xa lộ. Tự vào vai của một thanh niên tị nạn vô danh, cậu kể lại vở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.