NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 25

sự cho đến khi thấy Marcus nhìn mình qua kính chiếu hậu, ánh nhìn ấy
khiến ruột gan cậu đột nhiên lo lắng cồn cào.

“Ôkê,” Liêm nói. “Chà.”

“Hy vọng cậu không quá sốc.”

“Không, không.” Lông tơ trên hai cánh tay và ở sau gáy cậu dựng đứng
như đã xảy ra trước đây mỗi khi một cậu trai khác, cố tình hoặc do ngẫu
nhiên, cọ lướt qua khuỷu tay, đôi khi là đầu gối của cậu khi hai đứa nắm tay
nhau tản bộ hoặc ngồi quàng vai nhau trên băng ghế công viên, nhìn xe cộ
và mấy đứa con gái đi qua. “Tôi là dân phóng khoáng mà.”

“Vậy tôi hy vọng cậu sẽ ở với tụi tôi.”

“Và đầu óc cởi mở nữa,” cậu nói thêm. Thực tình cậu chẳng có nơi nương
náu nào khác ngoài lòng hiếu khách của Parrish, giống như chuyện cậu
chẳng có chỗ nào khác để đi vào cuối ngày ở Sài Gòn ngoài một căn phòng
chật cứng những cậu trai và đàn ông độc thân, thao thức trên những tấm
chiếu cói khi họ cố ngủ mà phải hít thở thứ không khí bị ẩm vì mùi của
những cơ thể lao động quá sức. “Ðừng lo.”

“Tốt,” Marcus nói, lại tăng âm lượng lên, theo cái kiểu mà một trong những
cậu trai sẽ làm vào khoảng nửa đêm, với chiếc radio bỏ túi, khi mọi người
đều biết nhưng thường không nói rằng không thể ngủ được. Lúc đó mắt
Liêm đã nhắm lại, nhưng cậu không thể không thấy khuôn mặt của những
anh chàng mà cậu ngẫu nhiên biết hoặc đã quan sát thấy trong phòng trà, kể
cả khuôn mặt của những bạn cùng phòng của cậu. Trong bóng tối, cậu nghe
tiếng sột soạt của lớp mùng khi những kẻ khác cũng đang thủ dâm. Sáng
hôm sau, mọi người nhìn nhau trống rỗng, và chẳng ai nói về chuyện xảy ra
đêm hôm trước, cứ như nó là một hành động tàn bạo trong rừng sâu nên
chôn chặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.