NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 30

những chương như “Juan Gonzalez viếng New York City và phải hỏi thăm
đường” hoặc “Một người Anh và một người Mỹ xem một trận cầu.” Ðến
cuối ca, cậu kéo hai túi rác tới một thùng rác to tướng ở cuối con hẻm nơi
những kẻ có lai lịch đáng ngờ đái và ói khi trời tối, chúng đôi khi còn làm
những việc ấy khi màn đêm còn chưa kịp buông. Sau đó dù cọ rửa hai bàn
tay thế nào, cậu vẫn cảm thấy chúng chưa thật sạch. Thứ dầu mỡ và rác mà
cậu xử lý đã len sâu vào những vết chai đến độ cậu tưởng tượng rằng mình
vĩnh viễn để lại dấu tay ở khắp nơi.

Ðến lúc cậu về tới ngôi nhà kiểu Victoria, Parrish với Marcus đã ăn tối
xong, và cậu ăn phần còn lại trong bếp trong khi họ xem tivi. Xong xuôi,
cậu rút lên lầu, cậu tắm cho sạch mồ hôi trong ngày và cố không nghĩ tới
thân thể trắng nhợt và gầy mảnh của Marcus. Dòng nước nóng bất tận giúp
cậu mềm mỏng và bình thản hơn, và chính trong trạng thái tinh thần thư
giãn này mà một tối nọ sau khi mở cửa phòng tắm, chỉ quấn một cái khăn,
cậu đụng Marcus đang đi dọc hành lang. Họ đối mặt nhau trong im lặng rồi
cả hai bước tránh sang cùng một bên. Rồi họ lại cùng bước trở qua bên kia,
những bàn chân xê dịch lúng túng đến độ tiếng cười trong bộ phim hài tình
huống mà Parrish đang xem dưới nhà, đứng trên chiếu nghỉ cầu thang còn
nghe rõ, có vẻ như nhắm vào họ.

“Xin lỗi,” sau cùng Liêm nói, lưng cậu ướt mồ hôi vì sức nóng do tắm lâu.
“Tôi qua được không?”

Marcus nhún vai, ánh mắt anh ta hấp háy lần nữa trên thân thể Liêm trước
khi hơi cúi đầu xuống, theo một kiểu đùa giỡn, và nói, “Vâng, mời cậu.”

Liêm đi nhanh qua Marcus và vào phòng mình. Ngay khi đóng cửa lại, cậu
dựa vào đó, tai ép vào mặt gỗ, nhưng một tràng cười rộ lên trong bộ phim
vang từ dưới nhà khiến cậu không nghe được tiếng chân Marcus nhỏ dần
dọc hành lang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.