NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 31

Vào một sáng thứ Năm u ám giữa tháng Mười, Marcus và Liêm đưa Parrish
ra phi trường. Ông ta sẽ dự một hội nghị về mối đe dọa của năng lượng hạt
nhân đối với môi trường vào cuối tuần ở Washington. Khi gió quất vào cửa
sổ xe, Parrish giải thích chính quyền chôn plutonium và uranium đã khai
thác trong sa mạc như thế nào, rồi đầu độc đất đai và đe dọa sự sống bao
thiên niên kỷ ra sao. “Và phần lớn những mạng sống khốn khổ ở đó,”
Parrish nói. “Hãy nghĩ về vụ đó tựa như một bãi mìn khổng lồ trong sân sau
nhà mình.” Marcus gõ đầu ngón tay trên vòng tay lái khi điều khiển xe,
nhưng Parrish không có vẻ gì nhận ra. Tại lề đường ở phi trường, vali đặt
dưới chân, ông ta hôn tạm biệt Marcus và ôm Liêm. “Tối Chúa nhật gặp
lại,” Parrish nói trước khi đóng cửa xe sau khi Liêm chui vào. Liêm đang
vẫy tay qua cửa sổ, và Parrish vẫy tay đáp trả thì Marcus rồ ga cho xe hòa
vào dòng giao thông mà không buồn liếc nhìn lại.

“Chừng nào ông ta mới thôi cố cứu thế giới đây?” Marcus hỏi. “Vụ này riết
rồi vớ vẩn quá.”

Liêm cài dây an toàn. “Nhưng Parrish là người tốt đấy chứ.”

“Có một lý do khiến các vị thánh phải bị chết vì đạo. Chẳng ai chịu được
họ.”

Họ ngồi trong im lặng suốt mười lăm phút, cho đến khi về gần trung tâm
thành phố. Ở đó, hình ảnh một chiếc xe tải của lò bánh mì từ đường Army
chạy vào xa lộ khiến Liêm hỏi, “Anh có đói không? Tôi thì đói rồi.”

“Ðừng có nói tôi thìđói rồi, cứ nói tôi đói rồi thôi. Cậu phải học cách nói tắt
nếu muốn nói như dân bản ngữ.”

“Tôi đói rồi. Còn anh?”

Nhà hàng trong khu Phố Tàu mà Marcus chọn nằm trên đường Jackson và
rộng gần bằng một sàn nhảy, với những cây cột bằng gỗ anh đào sẫm và
đèn lồng đỏ có núm tua treo lòng thòng trên trần nhà. Ngay cả vào một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.