NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 33

mình, gồm toàn nông dân, bán hàng rong, và lính quân dịch. Chẳng có ai
từng đi đâu xa khỏi Long Xuyên, trừ khi bị bắt lính. Liêm là kẻ thám hiểm
đầu tiên của gia đình, và có lẽ đó là lý do khiến ba má cậu bồn chồn đến thế
khi ra bến xe đò Long Xuyên, một trong vài khoảnh khắc của quá khứ mà
cậu còn nhớ được rõ rệt. Khoảnh đất thiếu bóng râm, chỗ tráng xi măng chỗ
không, đầy những hành khách sẵn sàng lên xe, ôm những thùng giấy buộc
dây và trông chừng những heo với gà của họ, quanh quẩn trong những lồng
bằng dây kẽm. Khi hơi nóng bốc lên từng đợt, mùi mồ hôi người và phân
súc vật, dày đặc thêm vì bụi, cũng bốc theo.

“Ba má nuôi con đàng hoàng,” ba cậu nói, không nhìn được vào mắt cậu
bằng đôi mắt xám xanh, mờ đi vì bị cườm của ông. “Ba biết ở thành phố
con cũng không bậy bạ.”

“Không đâu ba,” Liêm hứa. “Ba cứ tin con.” Cậu nghe tiếng tài xế la hét
thúc hành khách lên xe trong khi má cậu vuốt ve cánh tay cậu và vỗ vào
ngực cậu, cứ như đang lục soát gì đó, trước khi bà nhét một xấp giấy bạc
mỏng mảnh vào túi cậu. “Ráng giữ gìn nghe,” bà nói. Quanh miệng bà,
những nếp nhăn sâu giống như những mũi khâu kết hai môi bà lại. “Má hết
lo cho con được nữa rồi.” Cậu không nói cậu yêu bà, hay yêu ba cậu, trước
khi ra đi. Cậu bị phân tâm do quá sốt ruột muốn lên xe ngay, vì nếu không
chiếm được ghế cậu sẽ phải đứng chen vai ở lối đi, nếu không thì phải liều
mạng ngồi trên mui xe suốt quãng đường tới Sài Gòn.

“Làm sao cậu biết cái gì sẽ xảy ra?” Marcus chồm tới trước. “Cậu đâu phải
thầy bói. Mà dù sao, tất cả đã vào quá khứ rồi. Cậu đâu thể sống mãi trong
đó. Bây giờ cách tốt nhất để giúp họ là cậu tự giúp mình.”

“Dà,” cậu nói, cho dù cậu thấy đây là lối suy nghĩ sặc mùi Mỹ.

“Vấn đề là, cậu muốn là cái gì?”

“Là gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.