NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 36

“Mình hả?” Liêm nói.

“Ðừng nghĩ rằng tôi không biết.”

Liêm cứ nhìn lá thư, chắc chắn rằng ba cậu không viết gì hơn điều cần nói:
hãy kiếm tiền và gởi về nhà, giữ mình và sống tử tế. Thông điệp sẽ được
nhấn mạnh một lần và rồi một lần nữa, buộc cậu phải đoán ra bất cứ điều gì
quá nguy hiểm không thể nói ra bằng vốn từ vựng tối thiểu của ba cậu.
Nhưng trong khi ba cậu chưa bao giờ cố tìm ra từ ngữ mới, Liêm thì ngược
lại. Cậu ngước lên nhìn Marcus và hỏi một câu mà cậu muốn hỏi từ hôm
qua.

“ Candidnghĩa là gì?”

“ Candidà?” Marcus nói. “A, phải. Chộp lén. Nó nghĩa là bị ghi lại bất ngờ,
như vào một bức ảnh hay đoạn phim, lúc có ai đó chụp hình cậu mà cậu
không nhìn họ. Chữ đó cũng nói về ai đó phơi bày ruột gan. Người nào
lương thiện và thẳng thắn.[8]

Liêm hít một hơi dài. “Tôi muốn là người chộp lén.”

“Tôi thích sự thẳng thắn.”

“Ðừng nói nữa,” Liêm nói, đặt tay lên đầu gối Marcus.

Sau đó, cậu cảm thấy mọi chuyện có vẻ diễn biến không tốt đẹp. Thứ nhất,
không một món quần áo nào của họ tuột ra êm xuôi như cậu trông đợi, bởi
vì bỗng dưng các nút áo và dây kéo nhỏ hơn mức cậu thường biết, và các
ngón tay của cậu lại lớn. Cậu có vẻ lóng ngóng và lỗi nhịp. Ðôi khi trong
sự nồng nhiệt cậu hành động quá nhanh, và để cứu vãn cho điều đó, hoặc
bởi vì bối rối, cậu lại tiến hành quá chậm, đẩy chúng tới chỗ lạc nhịp và
khiến cậu phải liên tục xin lỗi vì cái cùi chỏ chỗ này, hoặc cái đầu gối chỗ
kia, cho đến khi Marcus nói, “Lạy Chúa, thôi cái trò xin lỗi đi và chỉ hưởng
thụ thôi.” Nên cậu cố hết sức thả lỏng và buông trôi bản thân vào trải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.