NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 38

“Một năm nữa cậu sẽ là người nghe những gã khác bảo rằng họ yêu cậu,”
Marcus nói. “Họ sẽ nói cậu quá đẹp trai không nên sống một mình.”

Marcus kéo cậu lại gần hơn và, trong khi mưa tiếp tục rơi, họ cứ ôm nhau.
Bên ngoài một chiếc xe bắt đầu nhấn còi từng đợt, một âm thanh mà bây
giờ Liêm hiểu nó có nghĩa rằng ai đó đậu xe kè theo xe khác, nên đã choán
hết con đường hẹp trước nhà. Rồi tất cả yên lặng ngoại trừ tiếng đồng hồ,
và cậu nghĩ Marcus chắc đã thiếp ngủ cho đến khi anh ta cựa mình và hỏi,
“Cậu tính không đọc thư hả?”

Cậu đã quên bẵng lá thư, nhưng lúc này do Marcus nhắc tới, cậu cảm thấy
nó ánh lên trong phòng khách đã sụp tối, còn giữ trên mặt giấy của nó vết
mồ hôi dầu do ba cậu chạm vào, và có lẽ của cả má cậu nữa, lá thư ấy là
món duy nhất cậu sở hữu mà nó thực sự đáng kể.

“Tôi không đời nào đọc cho anh nghe đâu.”

“Tôi sẽ không đời nàođọc cho anh nghe đâu. Ðó là thì tương lai.”

“Tôi sẽ không đời nào đọc cho anh nghe lá thư đó.”

“Giờ thì cậu nhỏ nhặt rồi. Vậy thì đừng đọc cho tôi nghe.”

“Nhưng tôi sẽ cho anh biết tôi sẽ viết gì.”

“Nếu như cậu muốn thôi,” Marcus nói, ngáp dài.

Cho đến lúc đó, Liêm không hề nghĩ cậu sẽ viết gì cho ba má cậu một khi
thư của họ tới tay cậu. Nên cậu ứng biến, trước hết giọng trong thư sẽ quan
trọng như nội dung như thế nào. Thư của cậu, anh ta nói, sẽ là một tường
thuật từ một thành phố lạ lùng, một thành phố có cái tên Tây Ban Nha, nổi
tiếng với những đường cáp treo, đảo Alcatraz, và cầu Golden Gate. Cậu có
thể gởi kèm mấy tấm bưu thiếp về những thắng cảnh du lịch, và cậu có thể
tả cậu vui thích thế nào khi sống trong một thành phố lớn nơi mà những cư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.