NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 37

nghiệm này. Sau đó, cánh tay cậu vòng ôm qua người Marcus, mắt hướng
vào lưng anh ta. Liêm không ngạc nhiên với việc cậu chỉ nhớ được chút ít.
Thói quen lãng quên của cậu đã ăn quá sâu, cứ như cậu đi qua đời mình
triền miên như đi giật lùi qua một sa mạc, quét đi dấu chân mình, chỉ để lại
cho cậu những ký ức rời rạc của đôi môi thô ráp ép vào môi cậu, và cảm
giác dễ chịu từ sức nặng cường tráng của một người đàn ông.

“Tôi yêu anh,” cậu nói.

Marcus không lăn người lại hoặc quay nhìn ra sau, không đáp lại “Tôi yêu
cậu”, và quả thực, chẳng nói gì cả. Tiếng tích tắc từ cái đồng hồ tủ cổ xưa
của Parrish mỗi giây lại vang to hơn, và đến lúc tiếng mưa lộp độp trên mái
nhà nghe đã rõ thì Liêm đang mò mẫm lóng ngóng với đồ lót của cậu.

“Cậu không thong thả được một chút sao?” Marcus nói, trở mình và gác
một chân qua người Liêm. “Cậu không nghĩ mình đang diễn thái quá hả?”

“Không,” Liêm đáp, cố sức đẩy, nhưng không được, cái chân Marcus, từng
mài mòn qua bao tiếng đồng hồ trên máy đi bộ và khung đạp tạ. “Tôi phải
đi tắm đây, làm ơn lấy cái giò ra.”

“Cậu chỉ bị bất ngờ thôi. Sớm muộn gì cậu cũng nhận ra tình yêu chỉ là một
hành động phản xạ ở một số người trong chúng ta.” Marcus vuốt bàn tay
Liêm. “Một tuần sau nữa cậu thậm chí không hiểu tại sao cậu nói với tôi
như thế.”

“Ðược rồi,” cậu nói, không chắc mình có muốn tin Marcus hay không.
“Chắc chắn vậy.”

“Cậu biết còn có gì khác trong tương lai của cậu không?”

“Ðừng… đừng cho tôi hay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.