NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 39

dân không phải gốc Á châu cũng biết Tết Trung thu. Khi những đám người
đông nghẹt trong khu Phố Tàu chào mừng Tết âm lịch, cậu cũng ở đó, ném
pháo vào chân một con sư tử đang múa, hy vọng gia đình cậu cũng đang
làm vậy. Tiếng lào xào của xác pháo dưới chân sẽ nhắc cậu nhớ tuổi thơ ở
quê nhà, và lá thư cậu sắp viết sẽ nhắc cậu nhớ tới những lúc gia đình quây
quần quanh ba cậu khi ông to giọng đọc, một lá thư nhân dịp nào đó từ một
người bà con xa. Cuối thư Liêm có thể bảo ba má cậu đừng lo cho cậu, bởi
vì, cậu sẽ viết, con đang làm việc cật lực để kiếm tiền, con còn kết bạn nữa.
Và tụi con sống trong một ngôi nhà màu hoa cà.

Cậu nghe nhịp thở lên xuống đều đặn của Marcus, và, e rằng Marcus đang
chìm vào giấc ngủ, cậu không thể kềm chế mình đừng hỏi câu hỏi mà cậu
muốn nêu ra từ bữa trước. “Nói tôi nghe coi,” cậu nói. Mắt Marcus nhấp
nháy và mở ra. “Tôi có tốt không?”

Một làn mưa bụi vỗ vào cửa sổ, âm thanh của tối thứ Sáu vào một ngày
mưa. “Có đấy,” Marcus nói, nhắm mắt lại. “Cậu rất tốt.”

Ít nhất, cậu có thể viết thư về nhà đến cỡ này.

Sau khi Marcus đã ngủ, Liêm chuồi khỏi giường và vào phòng tắm, trong
đó cậu đứng dưới vòi nước nóng một hồi lâu tới nỗi cậu gần như ngất xỉu vì
sức nóng và hơi nước. Cậu đã mặc quần dài và đang chải đầu thì nghe điện
thoại reo trong phòng khách.

“Tôi chỉ muốn xem hai cậu thế nào,” Parrish nói, lớn giọng và vui vẻ, cứ
như ông đang la cà uống rượu ngoài phố.

“Tốt thôi,” Liêm nói, nhìn lá thư trên bàn cà phê. “Không có gì đặc biệt.”
Cậu không thích nói chuyện qua điện thoại, ở đó ngôn ngữ thân thể chẳng
giúp cậu diễn tả cho người khác hiểu, và cậu giữ cho câu chuyện ngắn gọn.
Parrish không có vẻ gì phiền lòng, và chúc ngủ ngon cũng ồn ào như khi
nói xin chào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.