NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 50

thành phố, chào đón Arthur, Norma, và những ai tiến vào Fountain Valley
với lời hứa hẹn: “Một nơi dễ chịu để sống”.

Chỉ khi vào đến phòng khách nhà mình tối hôm đó sau một buổi chiều mệt
mỏi với việc cân đối sổ sách ở văn phòng Arellano & Sons thì Arthur mới
nhớ ra điều ông đã quên, ngay khi Norma mở khóa cửa trước. Ông tắt
chương trình truyền hình tường thuật Giải vô địch xì phé, và khi giải thích
rằng ông đã quên bẵng việc chạy xuống tiệm giặt Park Avenue Dry
Cleaning, ông nhận ra vẻ không vui của bà qua kiểu bà thốt ra “hmmm” mà
không nhìn vào mắt ông, âm thanh ấy rung rung đâu đó sâu trong họng bà.
Bà cũng “hmmm” khi ông hỏi bà nấu bữa tối món gì, rồi lại phát ra âm đó
khi ông hỏi bà bữa tối mai có gì trong khi bà rửa chén đĩa. Sau cùng, chỉ
đến khi ông vuốt lưng bà trên giường, khi đèn đã tắt, thì bà mới nói ra cái
gì đó khác.

“Ðể tôi nói cho ông rõ vài điều nghe, Arthur.” Cái gối mà bà úp mặt vào đó
chẹn bớt tiếng nói của bà. “Ðừng động vào tôi, và đừng tới gần tôi quá.”

“Nhưng…”

“Trong đời mình, nếu ông nghĩ tới tôi chỉ trong một lát thôi thì có chết
không? Nếu ông làm cái gì đó cho tôi thì có chết không, chỉ để biết ông
cảm thấy việc đó ra sao thôi?”

“Ðó là do lá gan,” ông nói, một lý do bào chữa rất tốt cho ông trong năm
qua. “Tôi vẫn đang cố quen với nó.”

“Không, không phải vậy đâu. Ông đã hoàn toàn bình phục và khỏe mạnh
như thường. Ðó mới là vấn đề.” Bà vẫn quay lưng về phía ông, và nhịp thở
của bà nặng nhọc, giống kiểu thở khi bà leo lên nhiều hơn hai tầng lầu.
“Art, ông năm mươi mà cư xử cứ như mười lăm tuổi. Bây giờ thì ông ngủ
đi và để tôi yên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.