NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 51

Arthur kê cằm lên vai Norma và thì thào, “Không phải chính bà nói rằng
mình phải nói chuyện với nhau nhiều hơn sao?”

“Arthur Arellano.” Norma hất cằm ông ra. “Hoặc ông ngủ ngoài phòng
khách, hoặc là tôi.”

Nhưng thân thể trung niên của Arthur không còn hợp với sofa, và sau một
đêm khổ sở, sáng hôm sau Arthur phải gọi điện cho đứa em xin tá túc. Trả
lời điện thoại là Elvira Catalina Franco, quản gia người Guatemala của em
trai ông, bà này chào hỏi ông theo kiểu đã được Carla, vợ của Martin, dạy
dỗ: “Nhà của Arellano đây, tôi giúp được gì không?”. Nhưng khi đứa em
trai lên tiếng chào trong máy, Arthur nhận ra ông không thể hạ mình năn nỉ
được nữa, vì ông có thể tưởng tượng ra cái nhìn, ánh mắt, đôi má, và đôi
môi không tán đồng dúm lại bên cái mũi, bị siết chặt lại với nhau bằng
những bắp thịt như sợi dải rút trên mặt Martin.

“Anh gọi chỉ để chào buổi sáng thôi,” Arthur nói, tránh ánh mắt của Norma
khi bà bước vào bếp. “Chào buổi sáng nghe.”

Martin thở dài. “Ðây không còn là thời trung học nữa, Artie. Anh quá già
để gọi điện giỡn chơi rồi.”

Ngay cả khi Martin đã gác máy, Arthur vẫn vờ như đang tiếp tục câu
chuyện, vì Norma đang làm như không có ai trong căn bếp này khi bà
nướng hai lát bánh mì, rót cho mình một tách cà phê Yuban, đọc tựa đề trên
tờ Register, và cười khùng khục theo tay dẫn chương trình nhạc của đài
KDAY. Arthur loanh quanh trong góc, cảm thấy mình chỉ là một bóng ma,
đã chết, chỉ được Norma thừa nhận khi bà lướt qua chỗ ông rồi đi ra cửa,
nói vọng lại, “Nhớ uống thuốc đó.”

Ông tìm thấy những chai thuốc màu cam mờ đục và một ly nước lọc ở chỗ
thường lệ, xếp trên bàn phấn trong phòng ngủ. Ðầu tiên ông uống thuốc lợi
tiểu, nhấp nước trong ly và thở dài. Ông ghét phải uống hầu hết mớ thuốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.