NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 60

hàng. “Tôi nghĩ sau cùng mọi chuyện đã phơi bày, phải không?” Hắn nói.
“Tôi xin lỗi, Arthur. Tôi không cố ý làm ông tổn thương.”

Arthur nhắm mắt lại và chà xát thái dương. Bên cạnh cảm giác quặn đau
tựa có đồ khui rượu đang vặn trong ruột, một cơn nhức đầu như đang đục
đẽo một đường rãnh trong sọ ông. Bây giờ thì đã rõ tại sao Louis luôn tránh
né việc viếng thăm phần mộ của Men Vũ. Tuy Louis đổ lỗi chuyện này là
do xung khắc máu mủ giữa hắn với cha hắn, nhưng lý do thực sự là chẳng
có máu mủ gì cả.

“Nếu cậu không phải là Louis Vũ,” Arthur nói, “Vậy cậu là ai?”

“Ai nói tôi không phải Louis Vũ?”

“Cậu chỉ bịa ra khi tôi gọi điện,” Arthur nói. “Louis Vuitton là thần tượng
của cậu. Còn Vũ là cái họ Việt Nam rất phổ biến.”

“Louis Vũ là tên thật của tôi,” Louis nói. “Và tôi là người Hoa.”

“Ồ!” Arthur há hốc miệng thở. “Tôi biết thế! Tôi biết cậu là người Hoa!”

“Nhưng tôi sinh ra ở Việt Nam, và tôi chưa từng tới Trung Quốc.” Louis
ngồi xuống cạnh Arthur trên sofa. “Tôi chỉ nói được một ít tiếng Trung
Quốc. Vậy chuyện đó biến tôi thành cái gì? Người Hoa hay người Việt? Cả
hai? Hay không phải người nào cả?”

“Tôi không biết, và tôi không quan tâm.” Arthur rên lên và xoa thái dương.
“Tại sao? Tại sao cậu làm thế này?”

“Thử đứng vào tình cảnh của tôi đi, Arthur.” Louis ngồi dựa ra và bắt tréo
chân, chân hắn mang đôi giày nhái hiệu Fendi. “Tôi nhận một cú điện hỏi
rằng tôi có bà con gì với một người cùng họ với tôi không. Hầu hết những
người trong tình huống của tôi sẽ nói không. Nhưng đâu phải ngày nào
cũng gặp được cú điện thoại như của ông, và khi nhận được, tôi phải xem

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.