NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 61

nó đưa mình tới đâu. Nên tôi cứ theo đó mà chơi. Tôi vượt lên trước như
vậy đó.”

“Tôi muốn cậu đưa đồ của cậu ra khỏi nhà xe của tôi.” Áp lực trong đầu
Arthur và cọc nhọn trong ruột ông đang hành dữ dội. “Tối nay.”

Louis lắc đầu rầu rĩ. “Tôi e rằng không được, Arthur à.”

“Ý cậu là sao, e rằng không được hả?”

“Ðừng hiểu sai ý tôi, Arthur. Ðây là chuyện làm ăn, đâu phải vấn đề cá
nhân, đúng chưa? Mặt khác, tôi rất thích ông. Chúng ta đã rất vui với nhau
mà. Chúng ta là bạn, đúng không nào?”

“Chúng ta không phải bạn,” Arthur nói, giọng ông lạc đi vì ông thực tình đã
xem Louis là bạn.

“Mình không phải bạn sao?” Louis có vẻ bị tổn thương thật, môi dưới của
hắn run run. “Vì một chuyện đại loại thế này? Thôi nào, Arthur!”

“Lấy đồ ra khỏi nhà xe của tôi tối nay, thế thôi.”

“Nhưng tôi biết tống nó đi đâu?” Môi Louis thôi run run, vẻ u ám từ từ hiện
trên khuôn mặt hắn, kéo hai khóe miệng và hàng lông mày xuống. “Không,
tôi e rằng những thứ này phải ở đây. Và làm ơn đừng nghĩ tới chuyện gọi
cảnh sát. Ông thật khó mà giải thích tại sao nhà xe của ông có đầy những
món hàng nhái Miu Miu với Burberry.”

“Vậy tôi sẽ tự dọn đồ của cậu ra khỏi nhà xe,” Arthur kêu lên. “Tôi sẽ đưa
nó ra sa mạc và để đó.”

“Nếu tôi là ông, Arthur, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận khi đụng vào đồ đạc của
tôi.”

“Cậu sẽ làm gì với chuyện đó?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.