NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 70

phía trên sân sau nhà họ mà Vinh có thể theo đó chạy về nhà ở Los
Angeles, cách ở Westminster này chừng một giờ xe chạy về phía bắc. Mấy
con trai của bà thường dùng hết những buổi chiều cho việc đoán nhãn hiệu
và kiểu của những xe hơi chạy qua, cứ như chúng là những nhà điểu học
đang phân biệt sẻ Bắc Mỹ với sẻ thường vậy. Nhưng ngày đó đã lâu lắm
rồi, bà nghĩ, và Vinh bây giờ là người đưa tin được đám còn lại trong sáu
đứa con của bà sai phái tới.

“Tụi con nghĩ má nên nghỉ làm ở thư viện đi, má,” cậu nói, tay cầm sẵn dao
và nĩa. “Mỗi tháng tụi con có thể gởi tiền về thanh toán mọi chi phí. Má có
thể thuê người làm để giúp má mọi việc. Rồi cả người làm vườn nữa.”

Bà Khanh chưa bao giờ cần giúp đỡ trong vườn vốn được bà tự thiết kế.
Một bãi cỏ xanh chạy thành hình móng ngựa tách một vòng những cây
hồng vàng khỏi trung tâm khu vườn, ở đó những cây ngò xanh nhạt, húng
quế có lá giống mũi tên, và ớt Thái Lan mọc sum suê trên những luống bà
dọn sẵn cho chúng. Bà nêm món trứng bọc thịt bằng ba nhúm tiêu, và khi
chắc chắn rằng mình có thể tiết chế được sự bực bội, bà nói, “Má thích làm
vườn.”

“Dân làm vườn người Mễ rẻ rề má ơi. Với lại, má sẽ muốn càng nhiều
người giúp việc càng tốt. Má phải sẵn sàng cho những điều tệ nhất.”

“Ba má gặp nhiều chuyện tệ hơn tụi bay mà,” giáo sư cắt ngang. “Ba má
sẵn sàng cho mọi chuyện.”

“Và má chưa đủ già để về hưu,” bà Khanh nói thêm.

“Xin ba má hợp lý chút.” Nghe Vinh nói không còn giống cậu bé mới lớn
từng khiến ba má không hiểu được, khi lẻn ra khỏi nhà buổi tối để gặp bạn
gái là cô bé người Mỹ sơn móng tay màu đen và nhuộm tóc tím rịm. Giáo
sư cứu chữa tình trạng này bằng cách đóng đinh cửa sổ cứng ngắc, một vấn
đề mà Vinh giải quyết bằng cách bỏ nhà đi bụi ngay sau khi tốt nghiệp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.