NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 71

trường trung học Bolsa Grande. “Con đang yêu,” Vinh đã gào lên với má
qua điện thoại từ Las Vegas. “Nhưng má không hiểu gì về chuyện đó, phải
không?” Ðôi khi bà Khanh hối tiếc về việc nói cho cậu biết rằng ông ngoại
cậu đã dàn xếp chuyện hôn nhân của bà.

“Má đâu cần số tiền từ công việc đó,” Vinh nói. “Nhưng ba cần có má ở
nhà.”

Bà Khanh đẩy đĩa sang một bên, món trứng hầu như chưa động tới. Bà sẽ
không nghe lời khuyên của ai đó có cuộc hôn nhân kéo dài không quá ba
năm. “Nó không phải chuyện kiếm tiền, Kevin à.”

Vinh thở dài, vì má cậu chỉ gọi tên Mỹ của cậu khi bà giận cậu. “Có lẽ má
nên giúp ba,” cậu nói, chỉ vào ngực áo thun của ông, bị dơ vì một vệt nước
xốt.

“Coi nè,” giáo sư nói, lấy mấy ngón tay quệt vào vết ố. “Chỉ vì con làm ba
bực.” Vinh lại thở dài, nhưng bà Khanh không chịu nhìn cậu khi bà chấm
một cái khăn ăn vào ly nước của bà. Bà tự hỏi nó còn nhớ lần họ trốn khỏi
Vũng Tàu trên một ghe đánh cá ọp ẹp, bị quá tải với năm anh chị em nó và
sáu chục người lạ, ba năm sau khi chiến tranh kết thúc không. Sau ngày thứ
tư lênh đênh trên biển, nó với những đứa bé còn lại, bạc cả người vì nắng,
đang khóc đòi nước, dù chẳng có gì cho chúng uống ngoài nước biển. Tuy
vậy, bà đã rửa mặt và chải tóc cho chúng mỗi sáng, dùng nước biển và nước
miếng. Bà đang dạy chúng rằng sự đúng mực bao giờ cũng quan trọng, và
nỗi sợ của má chúng nó không lớn đến độ ngăn không cho bà yêu thương
chúng.

“Ðừng lo,” bà nói. “Vết ố sẽ hết thôi.” Khi chồm tới để chùi lên áo giáo sư,
bà Khanh mới nhìn rõ bức tranh. Bà không thích cả bức tranh lẫn cái khung
vàng mạ. Nó quá huê dạng so với thị hiếu thưởng ngoạn của bà, và có vẻ
quá cổ lỗ so với bức tranh. Sự thiếu hài hòa giữa cái khung và bức tranh chỉ
nhấn mạnh thêm đặc điểm gây bối rối nhất của bức tranh, cái kiểu đôi mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.