“Dĩ nhiên.” Cắn môi, bà kềm ước muốn ngắt nụ hồng khỏi cành. Bà
chưng cành hoa trong một cái bình trên bàn ăn chiều lòng giáo sư,
nhưng lúc bà dọn bữa ăn ra khoảng một giờ sau, ông đã quên rằng ông
đã mua nó. Khi nhấm nháp con tôm sú cháy, được nướng bằng que
xiên, với đậu hũ ánh lên trong nước tương đen, ông lại nói chuyện sôi
nổi về bưu thiếp mà họ nhận được chiều hôm đó từ đứa con gái lớn,
đang làm cho American Express ở Munich. Bà Khanh ngắm nghía
hình chụp quảng trường Marienplatz trước khi lật mặt sau để đọc to
mấy dòng thư ở đó, vốn nói về sự vắng bóng kỳ lạ của lũ bồ câu.
“Mình thường nhớ mãi những chuyện nho nhỏ khi du lịch,” giáo sư
nhận xét, hít hà với món thứ ba, canh khổ qua. Con cái họ chẳng bao
giờ thấy món này ngon, nhưng nó gợi cho giáo sư và bà Khanh nhớ lại
tuổi thơ của họ.
“Chẳng hạn như cái gì?”
“Như giá thuốc lá chẳng hạn,” giáo sư nói. “Khi anh trở lại Sài Gòn lúc
học xong, anh không mua được loại thuốc Gaulois hàng ngày nữa. Giá
nhập cảng quá cao.”
Bà tựa tấm bưu thiếp vào bình hoa, nơi nó sẽ trở thành một vật nhắc
nhớ đến những kế hoạch mà họ từng vạch ra cho việc du lịch đến mọi
thành phố lớn trên thế giới sau khi về hưu. Loại phương tiện vận tải
duy nhất mà bà Khanh gạt bỏ là tàu vượt đại dương. Mặt nước rộng
mở mênh mông khơi dậy nỗi sợ chết đuối, một chứng ám ảnh mạnh
đến nỗi bà không tắm trong bồn nữa, và ngay cả khi tắm vòi sen bà
cũng quay lưng về phía dòng nước phun xuống.
“Tại sao em mua nó?” giáo sư hỏi.
“Bưu thiếp hả?”
“Không, hoa hồng kìa.”