NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 75

“Em đâu có mua.” Bà Khanh cẩn thận lựa chọn từ ngữ, không muốn

gây bối rối cho giáo sư quá mức, thế nhưng vẫn muốn ông biết việc ông

đã làm. “Anh mua mà.”

“Anh hả?” Giáo sư ngạc nhiên. “Em chắc không?”

“Hoàn toàn chắc chắn,” bà nói, ngạc nhiên khi nghe có sự hài lòng

trong giọng của mình.

Giáo sư không nhận thấy. Ông chỉ thở dài và rút sổ tay màu xanh

trong túi áo ra. “Hy vọng việc này không tái diễn,” ông lẩm bẩm.

“Em không nghĩ nó sẽ tái diễn.” Bà Khanh đứng dậy thu dọn tô đĩa.

Bà hy vọng khuôn mặt mình không lộ vẻ giận dữ. Bà đang bưng bốn

cái đĩa, cái liễn đựng canh, và cả hai cái ly của họ, tại ngưỡng cửa

phòng bếp, bỗng dưng mớ tô đĩa lắc lư trở nên nặng quá sức. Âm

thanh của những món đồ bạc kêu lảng cảng trên nền gạch và tiếng đồ

sứ vỡ tan khiến giáo sư la lên trong phòng ăn. “Gì vậy?” ông kêu.

Bà Khanh nhìn những mảnh vỡ của cái liễn dưới chân mình. Ba khúc

khổ qua nhồi thịt chưa ăn nằm đẫm nước giữa những mảnh vỡ.

“Không có gì đâu,” bà nói. “Em sẽ dọn.”

Rồi tối đó sau khi ông ngủ thiếp, bà vào thư phòng của ông, trong đó

bức tranh bà đặt tựa vào bàn bây giờ đã được quay mặt ra. Bà thở dài.
Nếu ông cứ quay mặt bức tranh ra thế này, ít nhất bà cũng phải cho nó

vào cái khung nào đó hiện đại và phù hợp hơn. Bà ngồi vào bàn của

ông, hai bên là những kệ sách chứa mấy trăm cuốn tiếng Việt, Pháp, và

Anh. Tham vọng của ông là sở hữu nhiều sách hơn khả năng đọc, một

khát vọng được thôi thúc bởi việc đã phải bỏ lại toàn bộ sách của ông

khi họ rời khỏi Việt Nam. Mấy chục cuốn sách bìa giấy bỏ bừa trên

bàn của ông, và bà phải gạt chúng qua một bên để tìm cuốn sổ mà ông

ghi lại những lần lú lẫn trong mấy tháng qua. Ông đã cho muối vào cà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.