giải thích được của những con sóng sát thủ. Nếu sau một lát bà không
theo kịp những điều ông nói, thì cũng chẳng quan trọng gì, vì lúc đó
thanh âm giọng nói của ông đã làm bà xiêu lòng, với sự an toàn trong
âm điệu chừng mực của nó y như lần đầu tiên, khi bà nghe trộm từ
dưới bếp của gia đình trong lúc ông giải thích cho cha bà về luận án
của ông nghiên cứu về nhiệt động lực học của dòng hải lưu Kuroshio.
Bây giờ những ký ức của giáo sư dần lẻn rời xa ông, và đi theo chúng
là những câu văn dài mà ông từng ưa thích. Khi ban nhạc chuyển qua
bài I’d Love You to Want Me, ông nới lỏng cà vạt thắt theo kiểu
Windsor và nói, “Nhớ bài này không?”
“Có gì trong đó?”
“Tụi mình nghe nó hoài. Trước khi mấy con mình ra đời.”
Bài hát chưa có mặt khi bà mang thai lần đầu, nhưng bà Khanh nói,
“Ðúng rồi.”
“Mình nhảy đi.” Giáo sư chồm tới sát hơn, gác một cánh tay trên lưng
ghế của bà. Một dấu ngón tay in mờ mờ trên một tròng kính của ông.
“Em luôn nhất quyết mình phải nhảy khi nghe bài này mà, Yến.”
“Ồ?” Bà Khanh nhấp chậm rãi ly nước của mình, che giấu nỗi ngạc
nhiên khi được kêu bằng tên của người khác. “Mình từng nhảy hồi
nào?”
Giáo sư không trả lời, vì đoạn điệp khúc hợp ca cất cao đã khiến ông
đứng dậy. Khi ông bước tới sàn nhảy lát gỗ, bà Khanh nắm vạt sau của
chiếc áo khoác xám có sọc mảnh của ông. “Thôi đi!” bà nói, kéo mạnh
tay. “Ngồi xuống đi!”
Với một cái nhìn tổn thương hướng vào bà, giáo sư nghe lời. Bà Khanh
biết rõ những khách khác trong bàn đang nhìn họ. Bà giữ cho mình hết