Giáo sư chồm tới để liếc nhìn bức tranh. “Có một thời con đường đó
được gọi là Tự Do,” ông nói với vẻ tiếc nuối. “Còn trước nữa là Rue
Catinat.”
“Con hy vọng ba nhớ,” Vinh nói, ngồi xuống bên má cậu ở cái bàn
ngoài sân. Bà Khanh nhận ra được chủ đề của bức tranh là một phụ
nữ, nhưng bà ta có mắt trái màu xanh lá và mắt phải màu đỏ, điều đó
cũng không hề kỳ quái bằng cái kiểu họa sĩ vẽ thân mình và cánh tay
của bà ta phẳng bẹt, khiến bà ta trông không giống một người thật lắm
mà giống một hình nhân bằng giấy của trẻ con hơn, vốn được cắt ra và
dán vào một cái ghế ba chiều. “Có một nghiên cứu mới cho thấy tranh
Picasso có thể kích thích những người như ba.”
“Vậy sao?” Giáo sư lau kính bằng tấm khăn ăn. Ðằng sau ông là
khung cảnh mà bây giờ bà Khanh đã quen thuộc, một đường dẫn lên
cao tốc qua phía trên sân sau nhà họ mà Vinh có thể theo đó chạy về
nhà ở Los Angeles, cách ở Westminster này chừng một giờ xe chạy về
phía bắc. Mấy con trai của bà thường dùng hết những buổi chiều cho
việc đoán nhãn hiệu và kiểu của những xe hơi chạy qua, cứ như chúng
là những nhà điểu học đang phân biệt sẻ Bắc Mỹ với sẻ thường vậy.
Nhưng ngày đó đã lâu lắm rồi, bà nghĩ, và Vinh bây giờ là người đưa
tin được đám còn lại trong sáu đứa con của bà sai phái tới.
“Tụi con nghĩ má nên nghỉ làm ở thư viện đi, má,” cậu nói, tay cầm
sẵn dao và nĩa. “Mỗi tháng tụi con có thể gởi tiền về thanh toán mọi chi
phí. Má có thể thuê người làm để giúp má mọi việc. Rồi cả người làm
vườn nữa.”
Bà Khanh chưa bao giờ cần giúp đỡ trong vườn vốn được bà tự thiết
kế. Một bãi cỏ xanh chạy thành hình móng ngựa tách một vòng những
cây hồng vàng khỏi trung tâm khu vườn, ở đó những cây ngò xanh
nhạt, húng quế có lá giống mũi tên, và ớt Thái Lan mọc sum suê trên
những luống bà dọn sẵn cho chúng. Bà nêm món trứng bọc thịt bằng