ba nhúm tiêu, và khi chắc chắn rằng mình có thể tiết chế được sự bực
bội, bà nói, “Má thích làm vườn.”
“Dân làm vườn người Mễ rẻ rề má ơi. Với lại, má sẽ muốn càng nhiều
người giúp việc càng tốt. Má phải sẵn sàng cho những điều tệ nhất.”
“Ba má gặp nhiều chuyện tệ hơn tụi bay mà,” giáo sư cắt ngang. “Ba
má sẵn sàng cho mọi chuyện.”
“Và má chưa đủ già để về hưu,” bà Khanh nói thêm.
“Xin ba má hợp lý chút.” Nghe Vinh nói không còn giống cậu bé mới
lớn từng khiến ba má không hiểu được, khi lẻn ra khỏi nhà buổi tối để
gặp bạn gái là cô bé người Mỹ sơn móng tay màu đen và nhuộm tóc
tím rịm. Giáo sư cứu chữa tình trạng này bằng cách đóng đinh cửa sổ
cứng ngắc, một vấn đề mà Vinh giải quyết bằng cách bỏ nhà đi bụi
ngay sau khi tốt nghiệp trường trung học Bolsa Grande. “Con đang
yêu,” Vinh đã gào lên với má qua điện thoại từ Las Vegas. “Nhưng má
không hiểu gì về chuyện đó, phải không?” Ðôi khi bà Khanh hối tiếc về
việc nói cho cậu biết rằng ông ngoại cậu đã dàn xếp chuyện hôn nhân
của bà.
“Má đâu cần số tiền từ công việc đó,” Vinh nói. “Nhưng ba cần có má
ở nhà.”
Bà Khanh đẩy đĩa sang một bên, món trứng hầu như chưa động tới. Bà
sẽ không nghe lời khuyên của ai đó có cuộc hôn nhân kéo dài không
quá ba năm. “Nó không phải chuyện kiếm tiền, Kevin à.”
Vinh thở dài, vì má cậu chỉ gọi tên Mỹ của cậu khi bà giận cậu. “Có lẽ
má nên giúp ba,” cậu nói, chỉ vào ngực áo thun của ông, bị dơ vì một
vệt nước xốt.