NGƯỜI TÌM THẤY MẶT - Trang 56

- Jim! Jim! Lại đây mau lên, lại xem chuyện kỳ diệu này! Tonio Presto

nhảy ra khỏi màn ảnh đến thăm chúng ta. Lại đây, lại xem ciné không mất
tiền! - gã hét lên với một gã bệnh nhân khác.

Mọi người đều nhận ra Presto mỗi khi nhìn thấy anh trên màn ảnh. Mà có

ai lại chưa đi xem phim? Cả bọn, đần độn lẫn khổng lồ, bị “Presto bằng
xương bằng thịt” hấp dẫn đã kéo nhau đi theo anh. Điều đó làm Presto tức
giận. Anh ngoặt nhanh sang đường bên, và bất chợt đi tới một cái sân quần
vợt. Những người đàn ông và đàn bà trong bộ quần áo thể thao màu trắng
đang chơi quần vợt một cách say sưa. Đây là những con người hoàn toàn
bình thường. “Chắc là họ đã được chữa khỏi”, - Presto đoán.

Những kẻ quái dạng đứng cách một quãng xa. Họ thèm khát nhìn theo

những người đang chơi.

Sau này Presto mới biết rằng, giữa những kẻ quái dạng và những người

đã được trả lại hình dạng bình thường có những quan hệ độc đáo. Những kẻ
quái dạng rất muốn sống chung với những người bệnh nhân đã qua quá
trình điều trị. Điều đó động viên tinh thần họ, củng cố niềm hy vọng của họ
là chẳng bao lâu họ cũng sẽ thành những người khỏe mạnh, bình thường.
Còn những người đã bình phục lại rất không muốn gặp những kẻ quái dạng,
lại xa lánh họ, bởi vì hình thù của những kẻ quái dạng nhắc họ nhớ tới sự
quái dạng vừa mới đây của bản thân họ. Họ bắt đầu lo ngại. Một vài phụ nữ
mạnh bạo còn lấy gương ra soi, để tin chắc là cái mặt nạ xấu xí đã rơi rụng
khỏi mặt họ rồi. Vì thế ở cái thị trấn của Sorn bao giờ cũng tồn tại một
nhóm xã hội, như là ở thứ bậc của các giai cấp xã hội. Như “những người
bình dân và cùng khổ”, những kẻ quái dạng qua quá trình điều trị sẽ chuyển
thành giai cấp “cao đẳng” cùng với đẳng cấp của họ, nhóm của họ.

Ở đây chẳng mấy chốc mọi người nhận ra Presto. Anh đành chúi sâu vào

tận góc xa nhất của thị trấn - công viên. Anh nghe thấy tiếng trẻ con ở bên
kia bức tường thấp. Ở đấy là khu thiếu nhi.

Và, lại những cái nhìn quấy rầy của những bệnh nhân anh gặp, lại cười,

những lời thì thào: “Presto! Nhìn kìa, Presto đấy!”…

Than ôi, ở đây anh là kẻ khốn khổ nhất đời.
Presto quay về nhà và cho đến tối anh không bước ra khỏi nhà. Chỉ khi

màn đêm đã buông xuống, khi phần lớn bệnh nhân đã tản ra về các biệt thự
của họ, Presto mới lại đi đến gặp bác sĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.