NGƯỜI TÌNH - Trang 32

để cho gần nấm mộ, bà nói. Rồi sau cùng bà trở về Pháp. Con trai tôi được
hai tuổi khi chúng tôi gặp lại nhau. Quá muộn màng cho chúng tôi để mà
đoàn tụ. Chúng tôi biết điều đó ngay trong cái liếc nhìn đầu tiên. Không
còn gì nữa để mà đoàn tụ. Ngoại trừ người anh cả, còn thì mọi chuyện còn
lại đã xong hết rồi. Bà đã đi về để sống, và chết, trong hạt Loir-et-Cher,
trong tòa lâu đài giả kiểu Louis XIV. Bà đã sống ở đó với chị Ðô. Bà vẫn
còn sợ sệt vào ban đêm. Bà mua một khẩu súng. Chị Ðô luôn canh chừng
nơi những căn gác trên tầng chót. Bà cũng mua cho người con trai lớn của
bà một chỗ gần Amboise. Có rừng cây. Anh chặt cây xuống. Rồi đi thua
bạc hết trong một sòng baccara ở Paris. Khu rừng biến mất chỉ trong vòng
một đêm. Cái thời điểm mà ký ức của tôi bất chợt chùng xuống và có lẽ anh
tôi đã làm cho tôi rơi lệ là sau khi chuyện thua mất hết tiền bán gỗ xảy ra.
Tôi biết người ta đã tìm thấy anh nằm trong xe hơi ở Montparnasse, bên
ngoài La Coupole, và biết rằng anh ta muốn chết. Những chuyện sau đó, tôi
đã quên đi. Ðiều mà mẹ tôi đã làm, với tòa lâu đài đó của bà, thì thật không
thể tưởng tượng nổi, tất cả vẫn vì đứa con trai lớn, đứa con đã năm mươi
tuổi đầu mà không thể nào kiếm được chút tiền nào. Bà mua một vài cái lò
ấp trứng dùng điện và đặt chúng trong phòng khách lớn. Bất thình lình bà
có sáu trăm gà con, bốn mươi mét vuông gà con cả thảy. Nhưng bà đã
nhầm lẫn thế nào đó với những tia sáng hồng ngoại, và không một con gà
nào có thể ăn uống gì được, cả sáu trăm gà con đều có mỏ không khớp
nhau hoặc không khép lại được, tất cả đều đói mà chết và bà đành bỏ luôn.
Tôi đã đến tòa lâu đài vào lúc gà đang nở, cả một cuộc ăn mừng linh đình.
Rồi sau đó mùi gà chết và mùi thức ăn của chúng lợm giọng đến nỗi tôi
không thể ăn uống gì được trong lâu đài của mẹ tôi mà không nôn mửa.
Bà chết trên tay chi Ðô và anh ta, người mà bà gọi là đứa con nhỏ của bà,
trong căn phòng ngủ lớn ở tầng một, nơi mà trong những lúc sương giá
lạnh buốt, bà thường để bày cừu vào ngủ, năm hoặc sáu con chung quanh
giường bà, suốt mấy mùa đông, những mùa đông cuối cùng của bà.
Chính ở nơi đấy, trong ngôi nhà sau cùng đó, ngôi nhà vùng sông Loire, khi
cuối cùng bà đã từ bỏ việc tới lui xuôi ngược không ngừng nghỉ của bà, mà
lần đầu tiên tôi nhìn thấy rõ ràng sự điên loạn. Tôi nhìn thấy mẹ tôi điên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.