họ không nhìn thấy chàng, như thể chàng không đủ thực để họ nhận ra, để
nhìn thấy hoặc nghe thấy. Sở dĩ như vậy chính vì chàng tôn thờ tôi, và đã
nhìn nhận là tôi không yêu chàng, tôi chỉ đến với chàng vì tiền, tôi không
thể yêu chàng, điều đó không thể, chàng có thể chấp nhận mọi cách đối xử
của tôi mà vẫn tiếp tục yêu tôi. Như thế là vì chàng là người Tàu, vì chàng
không phải là một người da trắng. Cái cách mà người anh cả của tôi đối xử
với người tình của tôi, không trò chuyện với chàng, làm ngơ chàng, xuất
phát từ những đinh kiến cực đoan đến đỗi nó diễn ra như một mẫu mực. Tất
cả chúng tôi đều đối xử với người yêu tôi giống như người anh cả. Chính
tôi cũng không bao giờ nói chuyện với chàng trước mặt họ. Khi gia đình tôi
có mặt ở đó, tôi phải tự biết là tôi không được nói một lời nào với chàng.
Trừ khi, phải, trừ khi, để nhắn lời đến chàng. Chẳng hạn, sau bữa ăn tối, khi
các người anh của tôi bảo tôi là họ muốn đến quán La Source để uống rượu
và khiêu vũ, tôi là người phải nói điều đó với chàng. Thoạt tiên chàng giả
vờ như không nghe thấy tôi nói. Và tôi, theo chiến lược của người anh cả,
tôi không được lập lại điều tôi vừa nói, không được yêu cầu lại lần nữa, bởi
vì như thế có thể là sai, vì như thế chẳng khác nào tôi thừa nhận là chàng đã
có sự bất bình. Một cách nhỏ nhẹ, như thể chỉ nói giữa hai người chúng tôi,
chàng nói chàng thích được một mình với tôi một chốc. Chàng nói điều đó
sẽ chấm dứt sự đau đớn của chàng. Rồi tôi vẫn phải biết rằng tôi không
được tỏ vẻ như nghe thấy đúng những gì chàng nói, thêm một sự dối trá
nữa, như thể qua điều chàng nói chàng muốn phản đối, muốn than phiền về
cách cư xử của người anh cả tôi. Vì thế tôi vẫn không có nhiệm vụ trả lời
chàng. Nhưng chàng lại tiếp tục, nói, đủ táo tợn mà nói rằng, Mẹ em có vẻ
mệt rồi, hãy nhìn bà kìa. Và mẹ chúng tôi có vẻ ngầy ngật thật sau bữa ăn
đồ Tàu thịnh soạn ở Chợ Lớn đó. Nhưng tôi vẫn không trả lời. Kế đó tôi
nghe tiếng của anh tôi. Anh nói điều gì đó ngắn, sắc, và có tính chung
quyết. Mẹ tôi vẫn thường nói, trong ba đứa bây, ảnh là người biết ăn nói
nhất. Sau khi nói xong, anh tôi chờ đợi. Mọi chuyện đang đến chỗ dừng
lặng. Tôi nhận ra vẻ lo sợ của người yêu tôi, nó cũng giống như sự sợ hãi
của người anh kế tôi. Chàng đầu hàng. Chúng tôi đi đến quán La Source.
Mẹ tôi cũng đi theo. ở quán La Source, mẹ tôi ngủ thiếp đi.