NGƯỜI TÌNH - Trang 53

Mẹ chúng tôi đã không nhìn thấy trước là chúng tôi sẽ trờ thành như thế
nào khi phải chứng kiến sự tuyệt vọng của bà. Tôi muốn nói đặc biệt là
những đứa con trai của bà. Nhưng ngay cả nếu bà có nhìn thấy trước đi
nữa, thì làm sao bà có thể giữ im lặng về điều đã trở thành chính cái số
mệnh thiết yếu của bà? Làm sao bà có thể biến tất cả thành sự giả dối -
khuôn mặt bà, đôi mắt bà, giọng nói bà? Tình yêu của bà? Hẳn bà có thể
chết đi được. Tự tử. Phá bỏ cái cộng đồng không thể chịu đựng nổi của
chúng tôi. Nếu bà nhìn đến điều đó để thấy rằng đứa con cả đã hoàn toàn
tách rời với hai đứa con kia. Nhưng bà đã không nhìn thấy. Bà đã bất cẩn, u
mê, vô trách nhiệm. Tất cả những điều đó. Bà đã tiếp tục sống.
Và tất cả ba đứa chúng tôi đã yêu thương bà vượt trên tình thương yêu. Chỉ
vì bà đã không thể, bởi vì bà đã không có khả năng giữ im lặng, giấu giếm,
dối gạt, còn chúng tôi, cả ba chúng tôi dù thật khác biệt với nhau, cả ba đều
đã yêu thương bà trong cùng một cách giống như nhau.
Chuyện đó đã tiếp tục trong suốt một thời gian dài. Bảy năm. Khi nó bắt
đầu chúng tôi mới mười tuổi. Và chúng tôi lên mười hai tuổi. Rồi mười ba.
Mười bốn, mười lăm. Rồi mười sáu, mười bảy tuổi.
Chuyện đó kéo dài suốt những tuổi đó, bảy năm. Và cuối cù ng thì lòng hy
vọng bị từ bỏ. Bị bỏ rơi. Giống như những cuộc chiến đấu chống lại biển
cả. Từ trong bóng râm của hiên nhà, chúng tôi nhìn về dãy núi Xiêm, sẫm
màu trong ánh sáng ban ngày mênh mông, gần như đen kịt. Sau cùng thì
mẹ tôi im lặng, câm nín. Chúng tôi, những đứa con của bà, thì quả cảm,
tuyệt vọng.
Người anh kế của tôi chết vào tháng mười hai năm 1942, trong thời kỳ
chiếm đóng của người Nhật. Tôi đã rời Sài gòn sau khi tốt nghiệp trung học
vào năm 1931. Anh chỉ viết thư cho tôi có một lần trong suốt mười năm.
Tôi không bao giờ hiểu tại sao. Bức thư của anh có tính ước lệ, được sao
chép lại rất đẹp với nét chữ cẩn thận không một lỗi nào. Anh cho tôi biết
mọi người đều khỏe mạnh, trường học vẫn thành công. Ðó là một bức thư
dài, trọn cả hai trang giấy. Tôi nhận ra chữ viết của anh, giống hệt nét chữ
khi anh còn nhỏ. Anh cũng nói rằng anh đã có một căn phòng, một chiếc
xe, anh nói cả hiệu xe nữa. Anh đã chơi quần vợt trở lại. Anh rất khỏe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.