NGƯỜI TÌNH - Trang 57

bà bắt bọn tôi phải lau rửa nhà cửa từ trên xuống dưới, để dọn sạch, tẩy uế,
làm cho thoáng mát, bà nói. Căn nhà được xây trên một mảnh đất đắp cao,
tránh xa những khu vườn, rắn rết, bọ cạp, kiến lửa, những dòng nước lũ từ
sông Cửu Long, những dòng lũ thường đến sau những trận cuồng phong
vào mùa mưa. Vì ngôi nhà được đắp cao như thế, nên nó có thể được chùi
rửa bằng cách dội những thùng nước lớn lên nó, xối ào nước ngay vào nó
như một khu vườn. Tất cả ghế trong nhà được chất lên trên bàn, nước chảy
ròng ròng khắp cả nhà, nước vỗ nhẹ quanh chiếc đàn dương cầm trong căn
phòng khách nhỏ. Nước chảy tràn xuống những bậc thềm, chảy lan qua
khoảnh sân dẫn về phía khu nhà bếp. Mấy người giúp việc nhỏ tuổi lấy làm
thích thú, chúng tôi nhập bọn với họ, tạt nước vào nhau, rồi sau đó chùi rửa
sàn nhà bằng xà bông Marseille. Ai cũng đi chân trần, kể cả mẹ chúng tôi.
Bà cười. Bà không có gì để phản đối cả. Cả ngôi nhà thơm nức, với mùi dễ
chịu của nền đất ẩm sau cơn giông, đủ để làm cho người ta vui sướng điên
dại, nhất là khi nó được pha lẫn với những mùi khác, mùi xà bông
Marscille, mùi của sự thanh khiết, mùi của điều đáng kính trọng, mùi của
quần áo sạch sẽ, mùi của sự trinh trắng, mùi của mẹ tôi, mùi của lòng chân
thật và ngây thơ mênh mông của mẹ tôi. Gia đình của những người giúp
việc và khách khứa của họ cũng đến nơi, cùng những đứa trẻ da trắng từ
những căn nhà hàng xóm. Mẹ tôi rất vui sướng với sự lộn xộn này, thỉnh
thoảng bà cũng có thể vui sướng tột cùng, đủ lâu để nguôi ngoại, thời gian
để chùi rửa ngôi nhà có thể đủ để làm cho bà vui sướng. Bà đi vào phòng
khách, ngồi vào đàn dương cầm, bà chơi những điệu nhạc duy nhất mà bà
nhớ thuộc lòng, những điệu nhạc bà học được ở trường Sư Phạm. Bà hát.
Thỉnh thoảng bà cười khi chơi đàn. Bà đứng dậy, khiêu vũ, và hát. Và mọi
người đều nghĩ, và bà cũng nghĩ như vậy, rằng người ta có thể hạnh phúc ở
đây, trong căn nhà đột ngột biến dạng thành một ao hồ, một cánh đồng ngập
nước, một chỗ nước cạn, một bãi biển.
Hai đứa bé nhỏ dại hơn, đứa con gái và thằng anh kế, là những người đầu
tiên nhớ lại. Chúng chợt ngưng cười và đi vào trong khu vườn đang tối dần.
Tôi nhớ lại, ngay lúc đang viết những chuyện này, là người anh cả chúng
tôi không ở Vĩnh Long khi chúng tôi xối nước chùi rửa ngôi nhà. Anh đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.