NGƯỜI TÌNH - Trang 60

giờ nói là nàng bận việc gì. Những lúc còn khá đông đủ người, chúng tôi
thường còn ở lại một hoặc hai tiếng đồng hồ sau khi nàng đã rời khỏi. Nàng
thường nói, Các bạn cứ ở lại bao lâu tùy thích. Không một ai nói về nàng
một khi nàng không có mặt ở đó. Tôi nghĩ là không ai có thể nói gì về nàng
được, bởi vì không có ai thực sự biết về nàng. Người ta luôn luôn trở về
nhà với cái cảm giác như vừa trải qua một thứ ác mộng trống rỗng, cảm
giác như vừa tiêu phí vài giờ đồng hồ như khách khứa của những người lạ
với những người khách khác cũng là những người xa lạ, cảm giác như vừa
sống qua một khoảng thời gian không có bất cứ nguyên cớ cũng như hậu
quả nào hết, thuộc về con người hoặc thứ nào khác. Ðiều này giống như
vừa vượt qua một biên giới thứ ba, như trên một chuyến xe lửa, như ngồi
chờ đợi ở phòng khám của bác sĩ, ở khách sạn, ở phi trường. Vào mùa hè
chúng tôi dùng bữa trưa trên sân thượng rộng rãi ngó xuống dòng sông, và
người ta phục vụ cà phê trong khu vườn chiếm trọn vẹn phần nóc của khu
nhà. Cũng có một hồ bơi.
Nhưng không ai xuống tắm. Chúng tôi chỉ ngồi đó và nhìn thành phố Paris.
Những đại lộ trống vắng, dòng sông, những đường phố. Trên những con
đường vắng vẻ, cây catalpas đang nở hoa. Marie-Claude Carpenter. Tôi
nhìn nàng rất nhiều lần, thực ra là tất cả mọi lần, điều đó làm nàng bối rối
nhưng tôi không thể không nhìn được. Tôi nhìn ngắm nàng để cố tìm hiểu,
cố khám phá xem nàng là ai, Marie-Claude Carpenter. Tại sao nàng ở đó
mà không là ở bất cứ một nơi chốn nào khác, tại sao nàng lại đến đây từ
một nơi quá xa xôi như vậy, từ Boston, tại sao nàng giàu có, tại sao không
ai biết được điều gì về nàng cả, không một chút gì, không một ai, tại sao có
những cuộc gặp gỡ gần như có tính cách bắt buộc này. Và tại sao, tại sao,
trong đôi mắt nàng, tận cùng trong sự sâu thẳm của cái nhìn, lại có những
mầm mống của cái chết đó? Marie-Claude Carpenter. Tại sao tất cả những
chiếc áo của nàng đều có một điều gì đó không thể xác định một cách
chung được, làm cho chúng trông như thể không hoàn toàn thuộc về nàng,
như thể chúng cũng mới vừa phủ lên một thân thể nào khác? Những chiếc
áo không có đặc tính gì nổi bật, trơn, màu rất nhạt, màu trắng, như mùa hè
ở giữa một mùa đông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.