NGƯỜI TÌNH - Trang 70

đến một ngày kia anh không còn lại gì nữa, điều đó vẫn xảy ra cho những
loại người như anh, cho đến một ngày anh chỉ còn bộ quần áo trên người và
không còn gì khác, không một tấm chăn, không một chỗ nương tựa. Anh cô
đơn. Trong suốt một năm, không một ai mở cửa tiếp anh hết. Anh viết thư
cho một người anh họ ở Paris. Anh có thể có một căn phòng dành cho
người giúp việc ở đường Malesherbes. Và khi anh đã hơn năm mươi tuổi
đầu, anh mới có một việc làm đầu tiên, có số tiền lương đầu tiên trong đời,
làm công việc tùy phái cho một công ty bảo hiểm tàu biển. Chuyện đó kéo
dài, tôi nghĩ, mười lăm năm. Anh đã phải vào nằm bệnh viện. Anh đã
không chết ở đó. Anh chết trong căn phòng của mình.
Mẹ tôi không bao giờ nói về đứa con đó của bà. Bà không bao giờ đề cập
đến gã lục lọi các tủ quần áo đó với bất cứ ai. Bà xem sự kiện bà là mẹ anh
ta như thể đó là một tội ác. Bà giữ kín việc đó. Chắc là bà đã phải nghĩ rằng
không thể nào làm cho người khác hiểu được, không thể nào truyền đạt cho
người nào khác về sự hiểu biết mà chỉ có riêng bà biết về con trai mình,
trước Thượng Ðế và chỉ trước Ngài mà thôi. Bà lập đi lập lại những điều
tầm thường nhỏ nhặt về anh ta, và bao giờ cũng chỉ là những điều ấy. Rằng
nếu anh ta muốn anh ta có thể là đứa thông tuệ nhất trong ba đứa con. Ðứa
con "khéo léo" nhất. Ðứa con sắc sảo nhất. Và anh ta cũng là người yêu
thương mẹ nhất. Tóm lại, đó chính là người hiểu bà nhất. Bà nói, tôi không
hiểu làm sao người ta có thể trông đợi những điều như thế ở một đứa con
trai chứ, cái trực giác như thế, cái tính chất sâu sắc như thế.
Chúng tôi có gặp lại nhau một lần nữa, anh ta nói về người em trai đã chết.
Anh nói về cái chết của người anh kế, Thật là dễ sợ biết bao, ghê gớm biết
bao, ôi người cem nhỏ của chúng ta, Paulo bé nhỏ của chúng ta.
Vẫn còn lại cái hình ảnh này của tình ruột thịt : một bữa ăn ở Sa Ðéc. Cả ba
đứa chúng tôi đang ngồi ăn nơi chiếc bàn trong phòng ăn. Họ mười bảy,
mười tám tuổi. Mẹ tôi không có mặt ở đó với chúng tôi. Anh nhìn chúng tôi
ăn, người anh kế và tôi, rồi anh.đặt chiếc nĩa xuống, nhìn người anh kế tôi.
Anh nhìn một lúc rất lâu, rồi bất chợt, rất là trầm tĩnh, anh nói một điều
khủng khiếp nào đó. Về thức ăn. Anh bảo anh kế tôi phải cẩn thận để ý,
không nên ăn quá nhiều. Người anh kế tôi không trả lời. Người kia tiếp tục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.