NGƯỜI TÌNH - Trang 71

nói. Nhắc nhở người anh kế là miếng thịt lớn kia là phần của anh ta, và
đừng quên điều đó. Hoặc những điều khác nữa, anh nói. Tôi hỏi, Tại sao
những miếng thịt đó là của anh? Anh nói, Bởi vì nó là như vậy. Tôi nói, Tôi
mong sao anh chết khuất đi cho rồi. Tôi không thể ăn được nữa. Người anh
kế tôi cũng vậy. Anh chờ xem người anh kế tôi có dám nói gì không, dù chỉ
một tiếng thôi, hai nắm tay nắm chặt lại của anh đặt sẵn sàng trên mặt bàn
để đập vỡ mặt người anh kế. Anh kế tôi không nói gì cả. Anh rất xanh xao.
Giữa hai hàng mi của anh, nước mắt đã bắt đầu ứa ra.
Ðó là một ngày buồn thảm, ngày mà anh chết. Vào mùa xuân, tôi nghĩ thế,
tháng tư. Ai đó gọi điện thoại cho tôi. Họ không nói gì khác nữa, không gì
cả, chỉ nói rằng người ta tìm thấy anh đã chết, trên sàn nhà, trong căn
phòng của anh. Nhưng cái chết đã đến trước khi câu chuyện của anh kết
thúc. Khi anh vẫn còn sống điều đó đã xảy ra, anh chết bây giờ là đã quá
trễ, nó đã có mặt khắp nơi kể từ cái chết của người anh kế tôi. Những chữ
đầy khống chế. Thế là xong.
Bà đã yêu cầu chôn anh chung với bà. Tôi không biết ở đâu, không biết
trong nghĩa trang nào. Tôi chỉ biết là trong vùng Loire. Cả hai trong cùng
một nấm mộ. Chỉ có hai người đó thôi. Như chuyện đó nên là như vậy. Một
hình ảnh huy hoàng không thể chịu đựng nổi.
Bóng tối rơi xuống cùng một giờ giấc suốt cả năm. Rất ngắn ngủi, gần như
một hơi gió. Vào mùa mưa, trong suốt nhiều tuần lễ, người ta không thể
nhìn thấy bầu trời, dầy đặc một thứ sương mù không thay đổi khiến cho
ngay cả ánh trăng cũng không thể xuyên thủng được. Tuy nhiên, vào mùa
khô, bầu trời trống trơ, hoàn toàn không vẩn chút mây, trần trụi. Ngay cả
những đêm không có trăng, bầu trời vẫn sáng. Và những chiếc bóng vẫn rõ
nét như tự bao giờ trên mặt đất, trên mặt nước, và trên những bức tường.
Tôi không thể thực sự nhớ được những ngày. Ánh mặt trời làm mờ nhòa và
tiêu hủy mọi màu sắc. Nhưng những đêm, tôi nhớ chúng. Màu xanh xa xôi
hơn cả bầu trời, vượt trên mọi chiều sâu, bao trùm mọi biên giới của vũ trụ.
Ðối với tôi, bầu trời là một vệt sáng rực thuần khiết băng ngang màu xanh,
sự hợp nhất lạnh lẽo vượt trên mọi màu sắc. Ðôi khi, khi ở Vĩnh Long, lúc
mẹ tôi buồn, bà gọi xe ngựa và chúng tôi đánh xe về vùng quê để ngắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.