NGƯỜI TÌNH - Trang 74

cả một nỗi sợ hãi tột cùng. Nói rằng nỗi sợ này vượt trên sự hiểu biết của
tôi, vượt trên sức lực của tôi, là lối nói chưa tương xứng. Nhưng điều chắc
chắn về cái kỷ niệm đó là tôi đã tin chắc bằng trọn vẹn con người mình là
nếu người đàn bà đó chạm tay vào người tôi, dù thật nhẹ, thì tôi sẽ rơi vào
một trạng thái còn tệ hại hơn chính cái chết nhiều lắm, đó là trạng thái điên
loạn. Tôi đã tìm cách thoát chạy vào khu vườn của nhà hàng xóm, vào tận
đến ngôi nhà, tôi chạy lên những bậc thềm và ngã quỵ nơi cửa vào. Trong
suốt nhiều ngày sau đó, tôi không thể nói được gì hết về tất cả những gì đã
xảy ra.
Trong đời tôi, mãi về sau này, tôi vẫn còn sợ hãi khi nhìn thấy một trạng
thái nào đó của mẹ tôi - tôi vẫn không đặt tên cho cái trạng thái đó được -
lúc sự việc trở nên tồi tệ đến nỗi bà phải bị tách lìa với con cái. Tôi nghĩ
rằng việc nhận thức được thời gian khi nó đến là tùy thuộc vào tôi, chứ
không phải vào các anh tôi, bởi vì các anh tôi không thể phán đoán.
Lúc ấy vào khoảng vài tháng trước cuộc chia tay cuối cùng của chúng tôi, ở
Sài gòn, một chiều tối, chúng tôi đang ở trên sân thượng rộng lớn của căn
nhà ở đường Testard. Chi Ðô cũng có mặt ở đó. Tôi nhìn mẹ tôi, thật khó
có thể nhận ra bà. Rồi, như trong một sự tan biến bất chợt, trong một sự rơi
ngã đột ngột, ngay tức khắc tôi không còn có thể nhận ra bà một chút nào
nữa. Bất thình lình, sát bên cạnh tôi, có một ai đó đang ngồi vào chỗ của
mẹ tôi mà không phải là bà, người đó nhìn giống mẹ tôi nhưng không bao
giờ là bà cả. Bà ta trông có vẻ hơi ngây dại, bà ta đang nhìn xuống khu
vườn, nhìn vào một điểm nào đó trong vườn, trông có vẻ như bà ta đang
ngồi chờ cho một điều gì đó đang sắp sửa xảy đến, điều gì mà tôi không thể
nhìn thấy. Có một nét trẻ trung nơi những đường nét và khuôn mặt của bà,
một niềm hạnh phúc mà bà đang đè nén, chắc hẳn là do bản tính dè dặt
quen thuộc của bà. Bà ta xinh đẹp. Chị Ðô ngồi bên cạnh bà. Hình như chị
Ðô không lưu ý đến chuyện gì cả. Sự kinh hoàng của tôi không đến từ
những gì tôi vừa nói về bà ta, khuôn mặt của bà, cái nhìn sung sướng của
bà, vẻ đẹp của bà; mà sự kinh hoàng đó đến từ sự kiện là bà ta đang ngồi
ngay ở chỗ mà mẹ tôi dang ngồi khi sự chuyển đổi xảy ra, nó đến từ sự kiện
là tôi biết không một ai khác nơi chỗ ngồi đó của bà. Tôi kỉnh hoàng chính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.