NGƯỜI TÌNH - Trang 95

mất đi những chuyến hành trình vượt qua biển cả của con người.
Chúng tôi vẫn đi đến căn phòng ở Chợ Lớn mỗi ngày. Chàng vẫn đối xử
như thường lệ, có một lúc chàng vẫn đối xử như thường lệ, tắm cho tôi với
nước trong lu, bồng tôi đến giường. Chàng đến bên tôi, cũng nằm xuống,
nhưng vào lúc ấy chàng không còn sức lực nữa, không còn khả năng nữa.
Một khi ngày ra đi của tôi đã được đinh, dù rằng ngày ấy vẫn còn xa, chàng
không còn có thể làm gì được với thân thể của tôi nữa. Ðiều đó xảy ra thật
đột ngột, đến chàng cũng không nhận ra. Thân thể chàng không còn muốn
làm gì nữa với cái thân thể sắp sửa rời xa, sắp sửa phản bội. Chàng nói, anh
không thể làm tình với em được nửa, anh đã nghĩ rằng anh vẫn có thể,
nhưng anh không thể làm được. Chàng nói chàng đã chết. Chàng mỉm cười
dịu dàng, xin lỗi, nói rằng có lẽ chuyện đó sẽ không bao giờ trở lại. Tôi hỏi
chàng có phải đó là điều chàng mong muốn không. Chàng nói, gần như
mỉm cười, anh không biết, vào lúc này có lẽ đúng. Tính hòa nhã của chàng
không bị ảnh hưởng bởi sự đau khổ. Chà ng không nói về nỗi đau khổ,
không bao giờ nói một lời nào về điều ấy. Ðôi khi khuôn mặt chàng run rẩy,
chàng nhắm mắt và nghiến chặt răng. Nhưng không bao giờ chàng nói một
điều gì về những hình ảnh chàng nhìn thấy sau đôi mắt nhắm lại của chàng.
Dường như là chàng yêu thương sự đau khổ,yêu thương nó như chàng đã
yêu thương tôi, một cách dữ dội, có lẽ hướng về cái chết, và dường như bây
giờ chàng còn yêu thương nó hơn tôi. Ðôi khi chàng nói chàng thích vuốt
ve tôi bởi vì chàng biết tôi mong mỏi điều đó, và chàng thích nhìn ngắm tôi
khi sự khoái cảm tràn đến. Vì thế chàng vuốt ve tôi, và cùng lúc chàng nhìn
tôi, và chàng gọi tôi là đứa con nhỏ của chàng. Chúng tôi quyết định không
nhìn nhau nữa, nhưng điều đó không thể, điều đó hóa ra là bất khả. Mỗi tối
chàng ở đó bên ngoài trường trung học trong chiếc xe đen của chàng,
khuôn mặt chàng ngoảnh đi vì hổ thẹn.
Khi đã đến lúc nhổ neo, con tàu ném ra ba hồi còi, rất dài và ồn ào kinh
khủng, khắp cả tỉnh đều nghe thấy, và bên trên bến tàu bầu trời trở nên đen
kịt. Rồi những tàu kéo đến nơi, kéo con tàu ra giữa sông, sau đó chúng
buông tháo những dây cáp ra và trở lại bến. Rồi con tàu lại chào tạm biệt,
một lần nữa nó lại ném ra tiếng than van buồn bã bí ẩn khủng khiếp làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.